Người Cha Nhặt Được

Chương 19: Chương 19




Vừa nghe anh ta và Dung Tư Lam không có quan hệ, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn ra được, ánh mắt của người đàn ông kia nhìn Dung Tư Lam không bình thường, “Vậy Đóa Nhi cảm thấy chú ấy như thế nào?”

Đóa Nhi nháy mắt, “Chú ấy rất tốt, thường xuyên xuôi ngược đến đón mẹ con khi có ca đêm, như vậy mẹ con cũng không cần sợ hãi nữa.”

Trong lòng Doãn Tiêu Trác không vui, xem ra quan hệ gần hơn rất nhiều so với mình và Dung Tư Lam, bản thân mình còn chưa từng đưa Dung Tư Lam đi làm đấy! Anh bất mãn lẩm bẩm một câu: “Mẹ con còn biết sợ sao?”

“Đương nhiên biết! Có một lần giờ tan việc mẹ con gặp phải cướp bóc, cướp ví tiền của mẹ con, vì cướp ví tiền về, trên đùi mẹ cũng bị dao đâm làm bị thương, sau lần đó, mẹ đã nhuộm tóc thành màu đỏ, mẹ nói như vậy thì bọn cướp cũng sẽ không cướp của mẹ nữa.”

Tạm thời Doãn Tiêu Trác đổi chỗ ăn cơm thành cung hải dương (chắc giống thuỷ cung á), Kiều Vũ Na vốn là hào hứng đi đến, vừa thấy Đóa Nhi thân mật ngồi chung một chỗ với Doãn Tiêu Trác thì lập tức mất hứng, không kiêng dè chút nào oán giận nói: “Anh không tới đón em, lại đổi chỗ ăn cơm, chính là vì đứa nhỏ này?” Cô nhớ rất rõ ràng, cô bé này chính là con gái của người phục vụ tóc đỏ ngày đó.

Doãn Tiêu Trác vô tình cười cười: “Đúng! Con bé gọi là Đóa Nhi, thật đáng yêu, Đóa Nhi, chào dì đi.”

Đóa Nhi hết sức không thích dì này, chu mỏ, vẫn là ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Chào dì ạ!”

“Em tuyệt đối không tốt!” Tính đại tiểu thư của Kiều Vũ Na lại nổi lên, bất chấp nhiều như vậy, lạnh lùng tiếp một câu.

Con ngươi của Đóa Nhi xoay xoay, giả bộ vẻ rất uất ức: “Chú ơi, đưa con về nhà đi!”

“Sao vậy? Đóa Nhi? Cơm nước xong chú sẽ đưa con trở về!”

“Nhưng. . . . . .” Ánh mắt của Đóa Nhi vô tình hay cố ý nhìn sang Kiều Vũ Na.

Doãn Tiêu Trác cảm nhận được ý của Đóa Nhi, khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này không phải nhạy cảm bình thường, thì anh trách cứ Kiều Vũ Na: “Na Na, em làm sao vậy? Không có việc gì tị nạnh với một đứa bé, sao đã lớn như vậy còn không chín chắn!”

Kể từ sau khi Kiều Vũ Na gặp mẹ con Dung Tư Lam đã bị Doãn Tiêu Trác trách móc nhiều lần, hôm nay lại còn vì một cô bé mà bị mắng, trong lòng vô cùng không thoải mái, ném thực đơn, “Được! Tôi không chính chắn lại tính tóan! Được! Mấy người ăn đi! Tôi không quấy rầy các người!” Nói xong đứng dậy giận đùng đùng bỏ đi!

“Chú, chú đuổi theo đi!” Đóa Nhi làm bộ tội nghiệp nhìn bóng lưng của cô ta.

Doãn Tiêu Trác cười: “Không đi! Không sao, chú ở nơi này cùng Đóa Nhi!”

Đóa Nhi lại nói: “Chú, thật xin lỗi, mới vừa rồi là con cố ý, con chỉ muốn thử xem, trong lòng chú thì Đóa Nhi quan trọng hay là bạn gái quan trọng, nhưng Đóa Nhi không ngờ cô ấy sẽ bỏ đi!”

“Bạn gái?” Doãn Tiêu Trác rất buồn cười, “Đứa bé như con thì biết cái gì là bạn gái? Sao con biết cô ấy là bạn gái của chú?”

Đóa Nhi chợt rời chỗ ngồi, leo lên trên người Doãn Tiêu Trác, cái miệng nhỏ nhắn làm nũng về phía lỗ tai của anh: “Con biết rõ, cái gì con cũng biết! Vườn trẻ có nhiều nam sinh đều muốn con làm bạn gái của bọn nó! Còn lâu con mới làm!”

“Ha ha ha ha!” Doãn Tiêu Trác cười ha ha, đầu năm nay trẻ con cũng trưởng thành sớm như vậy sao?

Đóa Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy chờ mong: “Chú, chú không đuổi theo dì, có phải Đóa Nhi còn quan trọng hơn so với bạn gái hay không?”

“Cái này. . . . . .” Doãn Tiêu Trác thật không có nghĩ tới cái vấn đề này, nhà họ Kiều và nhà họ Doãn là thế giao (quan hệ nhiều đời), Kiều Vũ Na là con dâu được ông cụ coi trọng, mà thời gian Đóa Nhi quen biết với anh không lâu, thật sự là nó rất uất ức, rốt cuộc là ai quan trọng hơn? Anh chưa từng so sánh, cũng không thể nào so sánh . . . . .

Đóa Nhi lại khoác lên cổ của anh: “Chú không nói chuyện thì đại biểu đồng ý lời của Đóa Nhi! Đóa Nhi có thể gọi chú là cha hay không?”

Mỗi lần bị vật nhỏ ôm lấy cổ như vậy, thì anh có một loại cảm giác nói không nên lời, nhúc nhích cũng không dám, không biết là sợ làm hỏng mùi sữa ngọt ngào này hay là đang loại ấm áp khi được cưng mà lo sợ này.

Anh còn có thể trả lời thế nào? “Có thể, dĩ nhiên là có thể!” Làm cha của cô bé?! Cái chủ ý này lại làm cho anh mừng thầm một chút, trong đầu lập tức nhảy ra một mái tóc màu đỏ, vậy không phải chính là Dung Tư Lam . . . . . . Ôi! Anh loại bỏ đi ngay, làm sao anh có thể làm chồng của một con gà tây!

Chỉ là, sáu chữ ngắn ngủn của anh đổi lấy một cặp môi thơm, cô bé hôn trộm một chút ở trên mặt anh, “Cha! Cha thật tốt! Rốt cuộc con có cha rồi!”

Cảm giác hơi ướt còn đọng lại ở trên mặt, trong lòng Doãn Tiêu Trác lại hiện lên cảm xúc hạnh phúc không tên, không phải là anh rất thích đứa bé mà hình như không bài xích việc làm cha của cô bé, anh khẽ mỉm cười, có thể điều này cũng gọi là duyên phận đi. Không biết vì sao đặc biệt hợp ý với cô bé này, mà xem ra bản thân cô bé cũng đặc biệt vui mừng.

Vậy thì ngày kia mang cô bé tới đón Dung Tư Lam tan việc thay bác sĩ kia đi? Trong lòng anh thì có sức nặng như thế nào? Anh thật tò mò: “Đóa Nhi, con cho là chú bác sĩ kia và chú, ai thích hợp làm cha con hơn?” Mặc dù anh biết hỏi vấn đề này thì rất ngu, nhưng anh vẫn hỏi.

Đôi mắt to linh hoạt của Đóa Nhi đảo một cái, cái miệng nhỏ nhắn trắng hồng mềm mại: “Cái gì gọi là thích hợp ạ? Con chỉ biết, con thích chú! Chú bác sĩ kia rất tốt, nhưng chính là con thích chú! Chú, không phải là chú không muốn con chứ?” Cô miệng nhỏ nhắn trắng hồng lại trề môi.

Doãn Tiêu Trác cuống quít bế cô lên: “Làm sao lại như vậy? Hiện tại con cũng mắc lỗi sai…!” Anh sưng mặt lên, bộ dáng mất hứng.

“Mắc lỗi sai?” Đóa Nhi trợn to hai mắt, ngược lại làm bộ tội nghiệp hỏi: “Đóa Nhi sai chổ nào?”

“Con nói muốn gọi chú là cha, hiện tại sao còn kêu chú chứ?” Anh rất nghiêm túc giận tái mặt.

“A…!” Đóa Nhi cười hắc hắc, trốn vào trong ngực anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha!”

Tiếng nói nhỏ như vậy? Cô bé xấu hổ? Doãn Tiêu Trác cười, đặt cô trở về chỗ ngồi, “Nhanh ăn đi! Ăn xong cha đưa con về nhà, mẹ không tìm được con sẽ sốt ruột đấy!”

Hôm nay Đóa Nhi ăn một bữa lớn, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt thì ăn thêm mấy phần, thấy cô ăn vui vẻ, bản thân Doãn Tiêu Trác lại không ăn, từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn cô ăn, phần của mình cũng cho Đóa Nhi, anh chưa bao giờ biết tới thì ra là nhìn người khác ăn cũng là một niềm hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.