Người Cha Nhặt Được

Chương 29: Chương 29




Anh đứng dậy khỏi ghế sa lon rồi đưa cho cô một cái túi: “Đến công ty làm việc không thể mặc áo sơ mi và quần jean được, ở đây có mấy bộ quần áo, đừng từ chối, không phải cô nói ở trong nhà cô phải đóng tiền sinh hoạt sao? Cứ coi như tôi đóng tiền sinh hoạt.”

“Tạm biệt Đóa Nhi! Phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ nhé!” Anh cúi đầu hôn lên má của Đóa Nhi một cái, rồi sau đó thuận thế hôn luôn lên mặt của Dung Tư Lam, rồi cười ha hả rời đi.

Dung Tư Lam ôm túi quần áo, nhìn bóng lưng của anh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tối nay cô lại mất ngủ, loại cảm giác này, gọi là. . . . . .

Doãn Tiêu Trác về đến nhà, mẹ kế và Doãn Tử Nhiên đang xem TV. Thấy anh trở lại, Doãn Tử Nhiên tuỳ tiện lên tiếng chào hỏi, mẹ kế thì không thèm để ý tới anh, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đi lên thư phòng ở trên lầu tìm cha. Doãn Tử Nhiên là do mẹ kế sinh, là em ba ở trong nhà, mới trở về từ nước ngoài không lâu, vừa trở lại đã trở thành Tổng giám đốc.

Ngay khúc quanh của cầu thang xoắn ốc, vừa đúng lúc đụng phải em dâu Hứa Tĩnh Tuyền đang đi xuống.

“Anh cả, trở về rồi ạ!” Mặt của Hứa Tĩnh Tuyền hơi đỏ một chút, cúi đầu đi xuống lầu.

Doãn Tiêu Trác lắc đầu một cái, cô em dâu này trời sinh nhát gan hay xấu hổ, an phận thủ thường, lại gả cho tên nhóc trăng hoa Tiêu Diệp, thật là đáng tiếc!

Doãn Tiêu Diệp là con thứ hai nhà họ Doãn, cùng một mẹ với anh, ở công ty giữ chức Phó tổng giám đốc, nhưng cũng không phân biệt chuyện công hay tư, thỉnh thoảng đánh bài chuồn, còn bắt chuyện cùng nữa nhân viên xinh đẹp.

Hơn nữa nó lại cảm thấy hứng thú với việc ca hát, hình như cũng là một ca sĩ nổi tiếng, bởi vì còn ăn chơi lêu lổng, nên trong nhà đã sớm tìm cho nó một tiểu thư nhà giàu, muốn trói chặt tim của nó, điều ngạc nhiên là tên nhóc này lại không từ chối việc hôn sự, theo như lời của nó nói, thì hôn nhân chỉ là một tờ giấy, không thể buộc được nó tiếp tục tìm kiếm rừng rậm bên ngoài, cho nên, xì căng đan vẫn không ngừng.

Nhưng cũng rất kỳ quái, xì căng đan của nó càng nhiều, thì ngược lại vận may của nó càng ngày càng đỏ.

Doãn Tiêu Trác gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp: “Vào đi.”

Đẩy cửa đi vào, quả nhiên mặt mày của ông cụ Doãn như mây đen.

Anh lấy lại bình tĩnh, quyết định không cãi vả với cha: “Cha, gọi con về gấp như vậy, có chuyện gì sao?”

Ông cụ Doãn quăng “Bốp” một xấp tài liệu vào người anh: “Dung Tư Lam, mồ côi, bối cảnh gia đình trống rỗng, lớn lên ở cô nhi viện từ nhoe, mười tám tuổi đã sinh con gái, hơn nữa đứa bé này cũng không phải của anh, người phụ nữ như vậy đừng mơ tưởng bước vào của nhà họ Doãn!”

Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, nhưng mà anh lại không muốn nghe người khác nói xấu Dung Tư Lam.

“Phụ nữ tốt? Phụ nữ tốt mà mười tám tuổi đã bỏ học ư? Phụ nữ tốt mà có con gái riêng hả?” Ông cụ Doãn nổi giận: “Tháng này anh phải quyết định hôn sự với nhà họ Kiều cho tôi! Nếu không anh cũng đừng vào cửa nhà họ Doãn nữa!”

“Con đi đây! Bái bai!” Anh không chịu nổi ông cụ, anh tiếp xúc càng nhiều với Dung Tư Lam, thì suy nghĩ muốn cưới Kiều Vũ Na cũng càng nhạt, nhưng hình như anh cũng không nhận ra được điểm này.

Không để ý đến ông cụ đang gầm thét sau lưng, anh vọt ra khỏi cửa nhà, phía sau anh, đôi mắt của mẹ kế lướt qua một ý cười lạnh. . . . . .

Chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy rất phiền, nhưng lại không muốn mang cảm xúc này tới nhà Dung Tư Lam, vì vậy lập tức kêu vài người bạn tốt ra ngoài uống rượu, nhưng khi anh đến quầy rượu, lại phát hiện tâm tình của hai người bạn cũng không tốt hơn bao nhiêu so với anh.

Đầu tiên chính là Cầu Chí Dương, tinh thần uể oải, dường như không muốn nói chuyện, mà người kia thì càng tệ hơn, mặt đen lại, người đàn ông lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy Lãnh Ngạn, người cũng như tên, hôm nay hình như càng lạnh hơn so với bình thường. . . . . .

“Này, hai người các cậu sao thế? Tâm tình của tôi không tốt, gọi các cậu ra ngoài uống rượu cùng tớ, hiện tại thì tốt rồi, người nào cũng trưng ra vẻ mặt như đưa đám, chẳng lẽ tớ nợ các cậu tiền sao?” Doãn Tiêu Trác uể oải nói ra.

“Các cậu uống đi, tớ đi trước!” Lãnh Ngạn không dính một giọt rượu, xoay người rời đi.

“Này!” Doãn Tiêu Trác gọi với theo bóng lưng của anh, nhưng không có kết quả, chỉ đành phải nói thầm: “Thật là, chẳng lẽ có Duy Nhất là không cần anh em nữa sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!”

Đối với Cầu Chí Dương mà nói thì cái tên “Duy Nhất” này cũng không thể nhắc đến, chẳng qua Doãn Tiêu Trác không biết. . . . . .

Cầu Chí Dương nốc một ly rượu vào trong miệng: “Uống rượu thì uống đi, nói những lời vô nghĩa để làm gì?”

“Thật ra! Cậu ta có thể lấy được Duy Nhất, là nhờ sự giúp đỡ lớn của tớ, vậy mà cũng không hiểu phải cảm ơn tớ!”

Thì ra ảnh hưởng của cậu ta trong chuyện đó lại có tác dụng lớn như vậy! Trong lòng Cầu Chí Dương căm tức không thôi. . . . . .

Doãn Tiêu Trác khiêu khích nhìn anh: “Đi lên bộc lộ tài năng, như thế nào?”

Cầu Chí Dương khinh miệt nhìn anh một cái: “Tớ chỉ thể hiện ở địa bàn của chính mình, còn nơi này? Cậu cho rằng cậu là ai?” Nói xong những lời này, anh ta cũng nghênh ngang rời đi.

Còn lại Doãn Tiêu Trác ngơ ngác nắm ly rượu, không biết hôm nay rốt cuộc mình bị làm sao, rõ ràng là tìm người ra ngoài giải sầu, nhưng ngược lại mình lại biến thành đối tượng để bọn họ trút giận. . . . . .

Nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, trong những ngày trước chất lỏng này có thể mang đến cho anh sự an ủi, nhưng hôm nay làm thế nào cũng không thể nuốt trôi.

“Này! Tiêu!” Theo một tiếng nói nũng nịu êm ái, là một thân thể mềm mại dán lên người anh, ngực lập tức bị hai khối mềm mại chặn lại, mùi nước hoa xông vào mũi, trước mắt là đôi môi đỏ mọng xinh đẹp đang lóe lên ánh ság mê người.

Ngôi sao Sana, người tình cũ của anh. Lực chú ý của anh duy trì trên người cô ta bao lâu? Nửa năm? Coi như cũng tương đối dài rồi.

Nhưng hôm nay anh lại không có nổi một chút hứng thú, đôi môi đỏ mọng trước mắt này dần dần bị đôi môi màu hồng mật của người khác bao trùm, trên môi anh không khỏi tràn ra một nụ cười.

Nhàm chán? Buồn bực? Không bằng đi trêu chọc gà tây chơi. . . . . .

Sana bị nụ cười của anh đầu độc, cho là anh cười vì cô, nên càng dũng cảm hơn, hai cánh tay liền lượn quanh lên cổ của anh, đưa đôi môi lại gần.

Mùi son môi lập tức làm anh cảm thấy buồn nôn, anh nhăn mày lại, lạnh lùng đẩy cô ta ra: “Sana, mùi vị của cô càng ngày càng kém!”

Bóng lưng của anh biến mất ở trong màn đêm, Sana cắn môi, hai mắt tràn đầy tức giận và nhục nhã.

Mà anh, khi nhớ tới gà tây thỉnh thoảng hung dữ, thỉnh thoảng lại xấu hổ, thì trong lòng liền tràn đầy ấm áp.

Gà tây ư? Anh cười, sự xưng hô này hiển nhiên đã không còn thích hợp với cô, nói thật, hình tượng mới của cô rất đẹp, rất tinh khiết, chỉ là, anh lại ghen ghét khi thấy cô ăn mặc như vậy đi xem mắt. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.