Lúc này cô đã tan tầm chưa? Anh đã vòng vèo ở siêu thị một thời gian dài như thế thì chắc chắn cô đã về nhà trước rồi.
Xe dần dần lái vào đầu hẻm, xa xa, thấp thoáng đã nhìn thấy một vài ngọn
đèn được thắp lên, lo lắng trong lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng, trở nên thư
thái và nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh mỉm cười, xuống xe, tiếng cười
nói từ bên trong vang vọng ra, đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống
như ông chồng đi làm về muộn, cảm giác này thực rất tốt, rất tốt. . . . . .
Mới tới cửa, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, con sâu thèm
ăn trong bụng lập tức bị quyến rũ, không thể chờ đợi đẩy cửa đi vào.
“Hỏa Kê! Hỏa Kê!”, vừa kêu vừa tìm tòi chung quanh.
Món ăn trong bếp đã sẵn sàng, nhưng người thì không thấy đâu, đang âm thầm
thắc mắc, thì lại nghe thấy tiếng của mẹ con họ từ ngoài cửa truyền đến.
“Hỏa Kê! Đi đâu về vậy?”, lúc anh bê đồ ăn ra còn thuận tay bốc một miếng.
“Này! Đừng có ăn vụng! Hôm nay chúng ta có khách!“. Dung Tư Lam đẩy tay của
anh ra, cũng đã quen với việc bị anh gọi là “Hỏa Kê” nên cũng không thèm so đo!
“Hả? Thảo nào mà lại có nhiều món ngon như vậy! Ai tới
thế?”, Doãn Tiêu Trác mút mút đầu ngón tay, rất khó có thể tưởng tượng,
đường đường là một Tổng giám đốc lại có hành vi hồn nhiên như thế này.
Dung Tư Lam vừa đi tới phòng tắm, vừa trả lời: “Tôi cho người ta thuê lầu
trên, nếu không, thì sao nuôi nổi người nào đó suốt ngày ăn chùa, ở chùa chứ!“.
Ăn cơm chùa( Trai bao)? Anh chợt đi đến gần, ôm lấy cô nói: “Tôi ăn cơm chùa (trai bao), mà cô cũng không thèm đuổi đi sao?”
Cô oán hận trừng mắt liếc người nào đó, đáp: “Anh mau đi đi! Đi mau! Lúc đi tôi nhất định sẽ đốt pháo cung tiễn!”
Lời nói hung ác, nhưng lại không hề giãy giụa né tránh cái ôm của anh, hành động ôm ôm ấp ấp dường như càng ngày càng thuận nước đẩy thuyền, hơn
nữa không thể phủ nhận rằng cô cũng hơi thinh thích cảm giác này.
Anh cười khẽ một tiếng, liền bị cánh môi hơi hơi vểnh lên của cô hấp dẫn,
vừa cúi đầu định hôn lại bị Dung Tư Lam đưa tay ngăn lại, nhìn sang chỗ
Đóa Nhi, hất hàm nói: “Còn có trẻ con ở đây đấy!”
Môi của anh
chạm phải lòng bàn tay cô, không vì thế mà bỏ qua, hung hăng khẽ liếm,
rồi khẽ thầm thì vào tai người bên cạnh: “Vậy có phải nếu Đóa Nhi không
nhìn thấy thì anh liền có thể … hay không?“.
Mặt Dung Tư Lam đỏ bừng lên, đẩy anh ra đáp: “Tránh ra mau! Tôi mới vừa quét dọn trên gác, người toàn là bụi, bẩn lắm!“.
Tâm trạng không tốt trong mấy ngày qua của Doãn Tiêu Trác lập tức liền được quét sạch, vui vẻ dõi theo Dung Tư Lam đang bước đến gần phòng tắm.
Quay đầu lại, liền thấy Đóa Nhi đang che miệng cười giảo hoạt: “Cha! Con không nhìn thấy cái gì đâu nhé!“.
“Tiểu quỷ này!”, Doãn Tiêu Trác cười vỗ lên mông cô bé một cái.
Đóa Nhi cười hi hi chạy vào phòng của mình, còn Doãn Tiêu Trác xoay người đi vào trong bếp, bê những món ăn còn lại ra ngoài.
Nhưng, lúc vừa đi ra, lại phát hiện trong nhà nhiều thêm một người: “Duy Nhất?” liền kinh ngạc không thôi.
“Tổng giám đốc?”, Duy Nhất nhìn thấy người nào đó còn kinh ngạc hơn gấp bội.
Thấy thế anh liền cuống quít che miệng của cô lại, nói: “Đừng gọi tôi là Tổng giám đốc, mà gọi là Tiêu, ok!“.
Lúc này, Dung Tư Lam cũng từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy tình cảnh này liền nghi ngờ hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Cô gái này! Có phải là ăn trộm hay không? Sao lại có được chìa khóa của nhà chúng ta?“. Doãn Tiêu Trác lập tức vẽ ra một lý do.
Dung Tư Lam trừng mắt liếc anh, rồi tức giận đáp: “Mau buông ra! Cô ấy là
khách trọ của tôi!Nếu không cho thuê phòng kiếm ít tiền, thì mỗi ngày
anh ăn uống chùa như thế, tôi không còn cháo mà ăn mất!“.
Duy
Nhất mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm Doãn Tiêu Trác, đường đường là
một Tổng giám đốc của Doãn thị mà lại ăn chùa uống chùa là sao? Anh ta
đang diễn tuồng gì ở đây không biết?
Doãn Tiêu Trác thấy cô kinh
ngạc mở lớn hai mắt lập tức buông ra, lấp liếm: “Ồ! Hoá ra là như vậy!
Chào cô, hoan nghênh đã đến nhà chúng tôi, Tên tôi là Tiêu Trác, không
biết phải xưng hô với cô thế nào?“.
Duy Nhất bị hành động kỳ quái của người đàn ông này làm cho đứng hình, không tài nào hiểu được mà đáp lễ một câu: “Anh biết mà!“.
“Biết mà? Cái tên này thật hiếm thấy!”, Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười một tiếng.
Dung Tư Lam bị hành động kỳ quái này của bọn họ làm cho mụ mị khó hiểu: “Hai người cứ là lạ thế nào ấy?“.
“Không lạ không lạ! Lam nhi, mau ăn cơm thôi! Tất cả đều xong hết rồi!“. Doãn Tiêu Trác rất ân cần đi bới cơm.
Lam nhi? Thật buồn nôn! Làm cho Duy Nhất thiếu chút nữa phun ra, thừa dịp
Doãn Tiêu Trác đi bới cơm, cô liền lặng lẽ hỏi Dung Tư Lam: “Anh ta là. . . . . .ai vậy?”
Dung Tư Lam trừng mắt liếc về phía phòng bếp, đáp: “Không biết! Ăn quịt!”
Hả. . . . . . Duy Nhất thật hết ý kiến. . . . . .
Doãn Tiêu Trác bưng mấy chén cơm ra ngoài, hô to: “Ăn cơm nào, Đóa Nhi mau ra đây!”
“Ra rồi đây! Cha!”, Một cô nhóc bụ bẫm, trong trong từ căn phòng bên trong chạy đến.
Cha? Lần này Duy Nhất thật muốn té xỉu.
Buổi tối, Doãn Tiêu Trác nhìn Duy Nhất lên trên lầu, Đóa Nhi đã vọt vào
phòng của anh ngủ trước, nếu đã vậy sự lựa chọn của anh chỉ có hai, một
là ghế sô pha —— hai là ngủ cùng Dung Tư Lam . . . . .
Nói thật, trong thâm tâm anh đương nhiên là muốn ngủ cùng Dung Tư Lam nhưng dù sao thì. . . . . .
Anh lấy những đồ mà mình mới mua ở siêu thị ra, đi vào phòng Dung Tư Lam, đưa cho cô một cái hộp.
“Đây là cái gì?“. Dung Tư Lam nhìn hộp sang trọng được đóng gói cẩn thận hỏi.
“Mỹ phẩm, ra ngoài làm việc cũng nên trang điểm, giả vờ đoan trang một
chút, giữ vững. . . .“. Anh vừa định nói giữ vững hình tượng cho Doãn
thị thì ...
Lập tức dừng lại kịp.
Dung Tư Lam nhận lấy, đặt lên bàn, nói: “Tôi không cần những thứ đồ này, trang điểm trang điếc gì chứ!“.
“Nếu không thì tôi có thể dạy cho em! Về sau để tôi trang điểm cho em được không?!“. Anh liền lên tiếng.
“Sau này ?”, Dung Tư Lam cau mày, chẳng lẽ người này định ở nơi này cả đời?
“Đúng vậy! Sau này! Chỉ có điều, tôi vẫn thích em không trang điểm hơn, sau
này ở trước mặt tôi không cần trang điểm!“. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút mỹ phẩm nào của cô nói.
Dung Tư Lam
bỗng nhiên thấy hết sức cảm động, cũng không trốn tránh cánh môi đang
chậm rãi đè xuống môi mình kia, chỉ xấu hổ hé mắt nhìn anh.
Nhưng vừa ghé mắt nhìn, cô lại chợt phát hiện trên cổ áo sơ mi của người này có một dấu son môi đỏ tươi. . . . . .