Người Cha Nhặt Được

Chương 60: Chương 60




Phòng bệnh.

Tư Lam tự mình đút cháo cho Đóa Nhi, cha con nhà họ Doãn đi vào.

Tư Lam chỉ gọi tiếng “Bác trai “, rồi không lên tiếng nói chuyện nữa.

Mấy ngày trước, đã ra kết quả giám định DNA, chứng thật Tiêu và Tổ Nhi là cha mẹ ruột của Đóa Nhi. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà sau khi cô biết được tin tức này, vẫn không nhịn được oán hận đan xen.

Sự thật của chuyện này công bố tới nay, cô biết rõ không nên hận anh, không nên trách anh, nhưng mà, đôi lúc tình cảm và lý trí là hai việc khác nhau. Trên lý trí thì cô tỉnh táo, nhưng về tình cảm, cô không cách nào khắc chế sự trách móc của mình đối với người đàn ông này, bởi vì cô thương anh thật, chỉ cần thấy anh, thậm chí chỉ cần nghĩ đến anh, d!^Nd+n(#Q%*d@n sẽ nhớ tới chuyện anh với một người phụ nữ khác, trái tim sẽ bị đâm đến đau đớn.

Cô là một người phụ nữ, là một người phụ nữ có máu có thịt, có tình cảm, sao mới có thể làm được thờ ơ ơ hờ đây?

”Lam Nhi. . . . . .” Doãn Tiêu Trác đi vào chủ động chào hỏi cô.

”Đóa Nhi, gọi ông nội!” Tư Lam nói nhỏ.

Không phải lần đầu Đóa Nhi gặp mặt ông cụ nhà họ Doãn, mặc dù có chút sợ sệt, vẫn là nghe lời gọi một tiếng: “Ông nội.”

Ông cụ vừa thương lại đau, gật đầu cầm tay nhỏ bé của cô bé: “Ngoan, Đóa Nhi đừng sợ, ông nội sẽ cứu con, bệnh của Đóa Nhi nhất định sẽ khỏi!”

Đóa Nhi lại cúi đầu không nói lời nào, chậm rãi rút tay mình về.

Một lá chắn tự nhiên để ngang giữa Dung Tư Lam và cha con nhà họ Doãn, Doãn Tiêu Trác thấy cô cố ý không để ý tới mình, trong lòng hết sức khó chịu, cũng không tiện nói gì ở trước mặt Đóa Nhi, bèn tìm một cái cớ, ”Lam Nhi, bác sĩ gọi em đó.”

Dung Tư Lam mắt lạnh nhìn anh, yên lặng đi ra khỏi phòng bệnh, Doãn Tiêu Trác cũng định cùng đi ra ngoài.

”Tôi tự đi là được rồi! Anh ở đây chơi với Đóa Nhi đi!” Cô không muốn lại cùng xuất hiện với anh quá nhiều.

Doãn Tiêu Trác nhìn bóng dáng thon gầy của cô, cổ họng ***** cay đau.

Dung Tư Lam đến phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc gặp mặt Kham Thanh Dư muốn tìm cô, Tiêu nói lời nói láo này cũng nói vừa đúng.

”Tư Lam, chẳng mấy chốc lại qua chừng mười ngày, chúng tôi tính toán một chút, thời kỳ rụng trứng của Tổ Nhi chính là mấy ngày này, cho nên. . . . . . Cành nhanh càng tốt.” Kham Thanh Dư châm chước dùng từ.

Dung Tư Lam làm bộ như không có việc gì cười một tiếng: “Chuyện như vậy anh nên đi nói với hai người bọn họ! Nói với em làm gì!”

Kham Thanh Dư ngưng mắt nhìn biểu hiện kiên cường giả tạo của cô, thở dài, ”Lam Nhi, em kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh, anh nghĩ đây chính là sự vĩ đại của tình thương của mẹ! Tuy rằng em không phải là mẹ ruột của Đóa Nhi.”

Dung Tư Lam hơi mỉm cười nói: “Anh Kham, cám ơn anh, thật ra thì em nên cảm thấy vui mừng cho Đóa Nhi, không phải sao? Rốt cuộc đã tìm được cha mẹ ruột của mình, hơn nữa đáng được ăn mừng chính là, cô bé còn là đứa bé nhà họ Doãn, trang@dđlqđ@bubble editor bệnh này mới coi là có hi vọng, nếu như vẫn ngu ngơ đi theo em, còn không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gom đủ số tiền kia.”

Lời nói đường hoàng, nhưng lòng của cô cũng đang bị xé rách, thời kỳ rụng trứng của Tổ Nhi đến, như vậy cô nên cùng Tiêu. . . . . .

Chỉ cần nghĩ tới việc này thì cô không thể không đau lòng. . . . . .

Đi ra từ phòng làm việc bác sĩ, cô không biết nên đi đâu, trở về phòng bệnh sao? Cô không muốn thấy Doãn Tiêu Trác, đứng lẻ loi trên hành lang, lần đầu tiên cảm nhận được cô đơn.

Cuộc đời của cô, tràn đầy gian khổ và phấn đấu, chưa bao giờ nghĩ tới cô đơn, một là bởi vì sự tồn tại của Đóa Nhi, Đóa Nhi là niềm vui của cô, có tiếng cười của con bé làm bạn, làm sao cô lại cô độc? Thứ hai, là bởi vì những khó khăn tràn đầy trong cuộc sống, chỉ vì kiếm tiền mỗi ngày cô bôn ba mệt nhọc, làm sao có thể có cơ hội cô đơn?

Mà lúc này, cô bị đầy rẫy cô đơn tràn đầy. Một khi bệnh của Đóa Nhi chữa khỏi, cuối cùng thì phải trở về nhà họ Doãn, cô có thể yên lòng để cho con bé trở về, cô tin tưởng, Doãn Tiêu Trác sẽ là một người cha tốt, ở nhà họ Doãn, Đóa Nhi có thể được giáo dục tốt nhất, có thể thực sự trở thành công chúa nhỏ trong truyện thiếu nhi.

Chỉ là, bất thình lình mất đi Đóa Nhi, cô có chút không thích ứng, giống như cuộc sống chợt mất đi mục tiêu. Cuộc sống không có Đóa Nhi, cô vì ai mà phấn đấu đây?

Cười khổ, nước mắt, nhỏ xuống.

Thật là khờ! Có cái gì thật đau khổ! Đóa Nhi có được hạnh phúc cô nên vui mừng! Không phải mới vừa rồi nói thật hay với Kham Thanh Dư sao? Hiện tại đau lòng làm gì?

Lau nước mắt, lại thấy một đầu hành lang khác, Tổ Nhi bao lớn bao nhỏ đi tới phòng bệnh.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Tổ Nhi đều đến thăm Đóa Nhi, mỗi ngày đều sẽ mang rất nhiều quà tặng và đồ ăn vặt Đóa Nhi thích ăn.

Đóa Nhi là một đứa bé, đồ ăn vặt và quà tặng đối với cô bé là có sức dụ dỗ, chỉ là thấy Dung Tư Lam ở bên cạnh, dù sao cũng khó xử.

Hơn nữa, Tổ Nhi là thật lòng thương con bé, muốn bù đắp sai lầm đã qua nên che chở trăm bề đối với Đóa Nhi, Dung Tư Lam đều thấy những thứ này ở trong mắt.

Ý nghĩ vừa động, cô lặng lẽ đi theo.

Cửa phòng bệnh đã đóng, chỉ chừa một khe hẹp, xuyên qua khe cửa, Tư Lam nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Tổ Nhi đang ngồi ở bên giường gọt trái táo cho Đóa Nhi, dieenddafnleequysddoon còn tươi cười rạng rỡ nói chuyện với Đóa Nhi, Đóa Nhi cũng không để ý tới cô ấy, chỉ nhìn ngoài cửa sổ.

Đôi tay Doãn Tiêu Trác nhét ở trong túi quần, mắt cũng không nháy một cái nhìn Đóa Nhi phía trước, ánh sáng trong đôi mắt thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng mê mang.

Đây mới thật sự là người một nhà! Tư Lam cảm thán, đang định xoay người tránh ra, chợt nghe được một tiếng kêu nhỏ của Tổ Nhi.

Thì ra là cô ấy chỉ cố trêu chọc Đóa Nhi cười, dao cắt tới đầu ngón tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Nhi bỗng chốc liếc rồi lại gần Tổ Nhi hỏi: “Cô làm sao vậy? Có đau hay không?”

Mặt Tổ Nhi kích động, hoàn toàn không thấy ngón tay không ngừng rơi xuống giọt máu tươi, “Đóa Nhi, con. . . . . . Đây là đang quan tâm mẹ sao?”

Đóa Nhi ngẩn ra, cúi đầu, lại rơi vào trầm mặc.

Trong lòng Dung Tư Lam đan xen nhìêu cảm xúc, vô cùng mâu thuẫn, nói không rõ là cảm nhận gì. Một mặt, hi vọng Đóa Nhi có thể quen biết với Tổ Nhi, dù sao họ mới thật sự là mẹ con, về sau phải sống với nhau, luôn trúc trắc như vậy, sao ở chung đây? Nhưng mặt khác, lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy ghen.

Cô khổ sở cười một tiếng, hạnh phúc cuối cùng vẫn là của người khác. . . . . .

Trong lòng lẩm nhẩm, Đóa Nhi, phải ngoan ngoãn, phải nghe lời cha mẹ và lời của ông nội. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.