“Người xấu không nghe thấy bụng Đóa Nhi kêu ùng ục, cũng sẽ không đau lòng Đóa Nhi, rõ ràng bị thương rất nặng còn chiên cơm cho Đóa Nhi!” Bé trợn to hai mắt, giống như đây là một đạo lý quá dễ hiểu.
Doãn Tiêu Trác nở nụ cười lần nữa, vì thế giới đơn thuần trong mắt đứa bé, anh giật giật vai phải bị thương, đưa tay sờ tóc Đóa Nhi, “Đóa Nhi ngoan, khuya lắm rồi, về phòng ngủ, ngày mai còn phải đến nhà trẻ.”
Đóa Nhi nháy nháy mắt, “Chú, vừa nói cháu ngủ trên sa lon, chú ngủ phòng cháu!”
“Ngoan, hiện giờ chú không nhúc nhích được, cháu về phòng ngủ đi!” Anh dụ dỗ Đóa Nhi.
Lúc này Đóa Nhi mới nói ngủ ngon với anh, như có điều suy nghĩ đi về phòng.
Doãn Tiêu Trác nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất sau cửa, mới mỉm cười lần nữa nhắm mắt lại, lần này làm thế nào cũng không ngủ được, vết thương trên bả vai lại nóng bỏng đau đớn.
Đêm càng lúc càng sâu, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc chuyển động, mượn ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ, Doãn Tiêu Trác nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, anh vẫn không buồn ngủ, trong đầu nghĩ rốt cuộc là ai đánh anh một tay độc ác như thế.
Đột nhiên, anh loáng thoáng nghe thấy phòng Dung Tư Lam truyền đến âm thanh khác thường.
Vai phải anh dùng lực, gắng gượng đứng dậy, cẩn thận đẩy cửa phòng Dung Tư Lam.
Trong phòng rộng mở, không bật đèn, chăn rơi dưới đất, những âm thanh khác thường kia phát ra từ trong miệng cô.
Anh rón rén đi tới bên giường, mặt Dung Tư Lam cau lại xuất hiện trước mắt anh. Chỉ thấy trên trán cô đầy mồ hôi hột, hai tay nắm chặt ga giường, trong miệng lẩm bẩm, “Mẹ, tỉnh đi! Đừng vứt bỏ Lam nhi, Lam nhi sợ tối, mẹ...”
Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, nghĩ thầm Dung Tư Lam này cũng là người làm mẹ, sao lại còn trẻ con như vậy? Anh nhặt chăn trên đất nhẹ nhàng đắp lên người cô, vừa định xoay người đi, tay bị Dung Tư Lam túm được.
“Mẹ, không cần đi! Lam nhi sợ!” Cô nắm chặt tay Doãn Tiêu Trác, khuôn mặt khẩn trương, thân thể cuộn tròn, như đang tìm kiếm bảo vệ.
Doãn Tiêu Trác thử rút tay ra ngoài một chút, nhưng thất bại, Dung Tư Lam giống như túm được cây cỏ cứu mạng giữ anh lại. Anh bất đắc dĩ, đành ngồi xuống bên giường, nghiêng dựa vào đầu giường.
Vừa mới tìm được tư thế để bản thân không quá đau dựa vào, một đôi tay đã ôm lấy hông anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên dựa vào ngực anh, “Mẹ...” Cô lẩm bẩm một tiếng, chân mày dần giãn ra, bên môi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, rồi yên ổn ngủ.
Lần này cô ngủ yên ổn, nhưng khổ Doãn Tiêu Trác. Thân thể mềm mại của cô dán chặt anh, anh có thể cảm thấy rõ ràng mềm mại trước ngực cô, nóng bỏng trong cơ thể dâng lên.
Liều mạng nhịn ham muốn không an phận xuống, nhưng cổ áo ngủ lỏng loẹt của cô lại mở rộng, lộ ra đường cong rất hoàn mỹ hơn phân nửa rất tròn.
Đáng chết, cô ngủ không mặc áo ngực! Anh âm thầm mắng, bụng đột nhiên căng thẳng, không khỏi môi khô lưỡi nóng. Anh liếm liếm môi, cố gắng nghĩ tới bề ngoài làm cho người ta nôn mửa của cô, đã đè xuống được dục vọng không ngừng bành trướng, nhưng khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, anh phát hiện cô thậm chí có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Tóc chưa khô hoàn toàn, tương đối phục tùng dán về phía sau, lộ ra cái trán sáng bóng và hình dáng khuôn mặt.
Da của cô trắng nõn nhắn nhụi, giống như trứng gà vừa lột, không có một chút tỳ vết nào, càng không có phấn lót thật dày, lông mày cong cong, nhàn nhạt, tạo thành vòng tròn đẹp mắt trên hai mắt nhắm chặt.
Mà lúc này mắt cô khép chặt, hai hàng mi cong dài hơi vểnh lên, đóng bên trong là đáy hồ trong suốt anh đã sớm thấy;
Chóp mũi xinh xắn tròn trịa, vểnh vểnh lên, lúc này theo hô hấp đều đều, cánh môi khẽ đóng khẽ mở, miệng cong mềm mại hồng nhạt nhỏ nhắn ướt át, hiện ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho người ta không nhịn được muốn đi thưởng thức cái đẹp của nó...
Anh lại một lần nữa bị kích động của chính mình hù dọa, dù thế nào anh cũng từng qua ngàn cánh buồm phụ nữ, sao lại bị obasan * tùy ý khơi lên dục vọng?
(*) obasan: dì, cô (tiếng Nhật)
Anh định nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ, nhưng lại âm thầm cảm thấy kỳ quái, tại sao cô có dung mạo xinh tươi mơn mởn thoát tục như thế, lại muốn dùng một đầu tóc đỏ xốc xếch che lại đây?
Còn có tính tình của cô, tại sao thỉnh thoảng hung hãn như sư tử Hà Đông, thỉnh thoảng lại sợ hãi như con mèo nhỏ?
Cô tên Lam nhi, tên rất đẹp, chỉ có mẹ cô mới gọi cô như vậy? Mẹ cô đâu? Tại sao trong mộng cô như đứa trẻ yếu ớt vô dụng?
Nhớ dáng vẻ hốt hốt hoảng hoảng lúc tóm chặt anh vừa rồi, tim của anh không hiểu sao bỗng động đậy, ý nghĩ dieendaanleequuydonn muốn bảo vệ sự kích động của cô dâng lên lần nữa, anh không khỏi ôm lấy thân thể cô.
Anh vì hành động của mình mà cảm thấy buồn bực, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm qua anh sinh ra yêu thương với một phụ nữ, ngay cả Tổ Nhi năm đó cũng không có...
Bình minh mùa hè, tới rất sớm, một trận mưa đêm đi qua, mặt trời hoàn toàn không bị che đậy không bị ngăn cản, dưới sáng sớm đã trút xuống đất độ nóng của nó.
Dung Tư Lam cảm thấy nóng quá, một cước đạp chăn ra, mơ mơ màng màng cảm thấy hơi khác thường, đầu tiên cảm thấy mình được hơi thở phái nam bao vây, cô giật nảy người, tỉnh táo lại.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt phóng đại của đàn ông, cô nằm trên ngực trần trụi của người đàn ông này, cánh tay cô vòng quanh hông anh, mà chân cô đang quấn lấy đùi anh...
Cô bị sợ đến kêu to, thuận tay cầm lấy gối đầu đập mạnh lên người Doãn Tiêu Trác, “Sói háo sắc! Tôi biết ngay anh không phải đồ tốt! Đánh chết anh sói háo sắc! Đánh chết anh!”
Vết thương Doãn Tiêu Trác bị trúng mấy cái, buồn bực đau nhức, túm được gối đầu của Dung Tư Lam, gào to, “Cô nhìn quần áo của cô xem, người nào động đến cô!”
Dung Tư Lam ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cẩn thận, quần áo trên người mình quả nhiên vẫn mặc bình thường, cô nghẹn ngào, “Ai... Ai bảo anh trèo lên giường tôi?”
Doãn Tiêu Trác hừ một tiếng, “Chính cô nửa đêm khóc gọi mẹ, tôi đi xem một chút thì ôm lấy tôi không buông, cũng không biết ai háo sắc!”