Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 47: Chương 47: Địa Tạng vương




White lấy được báo cáo của N2, liền tiến vào trạng thái si mê, đồng thời còn đưa tay ra hỏi Thất thiếu: “Có tế bào sống của hắn hay không? Ta muốn phân tích DNA hắn!”

Thất thiếu hơi co lại cánh: “Ta nơi nào có?”

White híp híp mắt, không chút khách khí - nói: “Ga trải giường cùng ngươi lăn buổi tối hôm đó, lẽ nào cái gì đều không có để lại? ***, dịch, thượng bì tế bào, thậm chí là lông, như tóc, âm mao (khụ, tui nghĩ là lông **:>>) cái gì cũng được!”

Thất thiếu đỏ mặt lên: “Ta đã thanh lý qua, hơn nữa còn dành một giờ tắm rửa! Hơn nữa gian phòng khách sạn nên đã thu thập... Ta đi đâu tìm những thứ đồ này?”

White nhún nhún vai: “Ngươi phải nghĩ biện pháp! Ta mặc kệ, không có DNA, không có cách nào phân tích số liệu.”

Thất thiếu đành phải quay lại khách sạn, tìm thùng rác, trong phòng hơn một giờ, rốt cục cũng có đồ dùng N2 dùng qua để rửa mặt, thậm chí còn có một chút sử dụng tới áo mưa an toàn...

Những thứ đồ này vẫn đúng là thật không tiện để người khác đi tìm kiếm... Thất thiếu chật vật từ trong phòng đi ra, toàn thân lại trở nên bẩn thỉu.

Tiêu Tiễn vốn là đối với Thất thiếu không có ấn tượng gì tốt, nhưng bây giờ nhìn cậu ta ra sức như vậy, cuối cùng cũng coi như là nhìn cậu ta với con mắt khác.

White cầm hàng mẫu DNA liền chạy đi phòng thí nghiệm, hiện tại hắn lại biến thành “Thanh niên nghiêm túc“...

Tiêu Tiễn đành phải cùng Reid thương lượng bước kế tiếp.

Reid đốt điếu thuốc, ánh mắt trở nên rất thâm trầm: “Nếu như là tìm một người bay lượn, cũng không phải khó. Hết thảy người bay lượn từ khi sinh ra bên trong thân thể liền đưa vào nhãn mác, quân đội có thể trực tiếp tìm được, cùng đại ca nói một tiếng, muốn tìm phi thường dễ dàng! Nhưng chúng ta hiện tại muốn tìm N2, N2 là một nhân loại, muốn tìm nhân loại, phải đến thành lòng đất, tìm một người.”

“Ai?” Tiêu Tiễn cùng Thất thiếu trăm miệng một lời hỏi.

“Địa Tạng vương.” Reid phun ra điếu thuốc, tàn thuốc trắng lờ mờ, “Bọn họ gọi hắn là Địa Tạng vương. Hắn là đầu lĩnh buôn bán tin tức trong nhân loại. Xem ra chúng ta phải đi một chuyến!”

Tiêu Tiễn nở nụ cười: “Địa Tạng vương? Vẫn còn may không phải là dùng đánh số đau đầu như vậy.”

“Chỉ có người bay lượn mới dùng đánh số, nhân loại còn dùng tên.” Reid nói.

“Cái kia N2 còn không phải tên N2?” Tiêu Tiễn không hiểu.

Reid trả lời: “N2 là nghệ danh, vì nghênh hợp các quý tộc thưởng thức. Hắn có tên nhân loại, gọi Tiêu Kinh Niên.”

Lần đi kinh niên, hẳn là ngày tốt.

Có ý thơ lắm.

Thất thiếu ánh mắt sáng lên, cậu đến bây giờ mới biết tên thật N2. Cậu có chút áy náy, chính mình yêu thích hắn như thế, nhưng chỉ là biết một chút da lông, nghệ danh, đĩa nhạc, điện ảnh, áp phích... Chính mình đối với hắn yêu vẫn là quá mức nông cạn...

“Cùng họ với ta.” Tiêu Tiễn nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Có thể 500 năm trước là một nhà!”

Reid nói: “Có lẽ cùng ngươi không có quan hệ, tổ tiên bọn họ đến từ Châu Á, mà ngươi không phải người Âu châu sao? Trung gian có thể chênh lệch nửa cái địa cầu.”

Tiêu Tiễn không nở nụ cười, sắc mặt có chút âm u: “Mẹ của ta đến từ Châu Á, Tiêu Tiễn là bởi vì phụ thân ta quá yêu nàng, vì là muốn nàng vui, vì lẽ đó lấy một tên Châu Á.”

“Sẽ không thật cùng mẹ ngươi có quan hệ đi!” Reid nghi hoặc.

“Không có khả năng lắm, người họ Tiêu ở Châu Á biết bao nhiều, lại nói, người họ Tiêu duy nhất cùng ta có liên hệ, sớm không trên thế gian...”

Tiêu Tiễn không phải nói mẹ của chính mình, mà là một người con trai khác của mẫu thân...

Hắn là ca ca cùng cha khác mẹ, Tiêu Tiện Hồng.

Nhớ tới người kia, Tiêu Tiễn đôi mắt bất cần đời đột nhiên nhiều hơn mấy phần khó có thể dự đoán thương cảm cùng thâm tình.

Hiện tại y đối với chuyện N2 nhiều hơn mấy phần chấp nhất, không thể không nói, cùng Tiêu Tiện Hồng mất sớm có chút quan hệ. Giữa bọn họ còn có công việc bề bộn như vậy chưa nói rõ ràng, hắn lại liền nằm ở thanh thanh nghĩa địa, bức ảnh trên mộ bia mỉm cười nhìn thẳng y, làm hại y không thể hận hắn, cũng không thể chất vấn hắn. Chất vấn hắn tại sao muốn tới trêu chọc y, tại sao đem y dẫn hướng về con đường không quay đầu lại, trở nên chỉ có thể đối với nam nhân cảm thấy hứng thú, tại sao đột nhiên biến mất...

Reid thật sâu liếc mắt nhìn Tiêu Tiễn, biết việc này khẳng định còn có chuyện bên trong. Nhưng có nôn nóng bảy bớt ở chỗ này, cũng không tốt hỏi kỹ, đành phải đoàn người mưu tính đi tìm “Địa Tạng vương“.

...

Đoàn người bỏ ra thời gian một ngày, cưỡi phi thuyền đến khu vực không ai quản lí, lại xuyên qua vô số xóm nghèo, xuống đất, Tiêu Tiễn qua loa - nhìn kiến trúc lòng đất một chút, thấy buồn cười. Hóa ra đây chính là “Thành lòng đất”?

Này không phải là tàu điện ngầm của nhân loại năm đó, thông đạo dưới lòng đất, làm việc dưới lòng đất?

Cũng không ai biết tàu điện ngầm năm đó khổ cực kiến tạo sẽ biến thành phế tích, trở thành “Thành lòng đất” nhân loại một ngàn năm sau chiếm giữ.

“Nhân loại sau khi trở thành dân chạy nạn, cũng không đoàn kết, trái lại nhược nhục cường thực, sụp đổ. Ở bên trong kẽ hở người bay lượn chúng ta cùng những tội phạm phía tây kia, bọn họ chỉ có thể khắp nơi di chuyển lang thang. Loại cằn cỗi nơi cuối cùng trở thành khu vực không ai quản lí, trên mặt đất có lượng lớn lều hộ bần dân, gió thổi ngày sưởi, trong thành lòng đất thì lại đối lập một đám hung hăng.” Reid chậm rãi giải thích cho Tiêu Tiễn nghe.

Tiêu Tiễn kẻ nhân loại này nghe được trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không nghĩ tới nhân loại vẫn như cũ đến mức độ chết cũng không hối cải này!

“Tuy rằng chúng ta cùng tội phạm đều xem thường nhân loại, khinh bỉ bần dân như giun dế, lưu dân, thậm chí cư dân trong thành lòng đất, thế nhưng... Chúng ta hiện đang mạo muội xuống, ít người thế đơn, vẫn như cũ phải theo quy củ của bọn họ, ngươi hiểu không?” Reid hỏi Tiêu Tiễn.

Tiêu Tiễn có trải qua lần trước cùng White bị loài người vây công, đương nhiên đã hiểu.

“Bởi vì là việc tư, vì lẽ đó ta cũng không làm kinh động đại ca, không để huynh ấy điều động bộ đội đến giúp đỡ chúng ta, ta chỉ dẫn theo một đội bảo tiêu xốc vác, hai người các ngươi theo sát ta!”

Tiêu Tiễn cùng Thất thiếu gật đầu, đuổi tới theo cùng mười hai bảo tiêu. Bảo tiêu là những nhân loại cường tráng, trầm mặc ít lời, sau đó Tiêu Tiễn mới biết họ đều là người câm, thuộc về trong nhân loại tứ chi không tàn, chỉ có chút câm điếc, vì lẽ đó từ nhỏ bị bồi dưỡng làm bảo tiêu, làm thuê cho người bay lượn.

Những nô lệ xuống lối vào trong thành, dùng thủ thế cùng đám nhân loại kia câu thông, nói rõ ý đồ đến.

Lối vào có một máy thu hình, có thể rõ ràng mà soi sáng ra là người nào muốn đi vào, rất nhanh, cái người đeo trùm mắt giữ cửa liền phát ngôn: “Đến cùng là ai muốn cầu kiến Địa Tạng vương?”

“Ta!” Thất thiếu nhảy lên chân đến.

“Còn có chúng ta!” Tiêu Tiễn bận rộn chen miệng nói.

“Không được nháo!” Người giữ cửa kia quát một tiếng. Thấy Reid thì giật giật, hắn lại bổ sung: “Nhiều nhất chỉ cho phép một người chim đi vào!”

“Được! Ta đi!” Thất thiếu đang chuẩn bị một người một ngựa đi vào, Tiêu Tiễn kéo cậu một cái. “Một mình cậu được không?”

Cậu ta tuy rằng hung hãn, nhưng vẫn còn con nít...

Reid cũng lấy một cái túi phóng tới trước mặt người giữ cửa, hối lộ hắn nói: “Nhiều thêm một người đi vào, được không?” Reid muốn cho một hộ vệ của mình đi vào.

Người giữ cửa kia nhìn trong túi tiền một chút, rất động lòng. Thế nhưng hắn đẩy trở lại nói: “Xin lỗi, đây là ý của Địa Tạng vương.”

Lúc một đám người đang giằng co, tai nghe của một người vang tiếng vang, hắn lộ vẻ vẻ mặt quỷ dị, cật cật cười nói: “Được rồi, có thể thêm một người đi vào, ngươi, kẻ nhân loại này!” Móng tay đen kịt của hắn chỉ chỉ Tiêu Tiễn, sau đó dụng lực lấy cái túi tiền kia ôm trong lồng ngực.

Reid đương nhiên không làm, nhanh cầm lấy tay Tiêu Tiễn, nói hai chữ: “Không được!”

Tiêu Tiễn cho hắn một cái mỉm cười nói: “Tin tưởng ta, nhân loại pháp tắc luôn luôn là -- Diêm vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi, ta hiện tại là đi gặp một đại nhân vật, sẽ không sao! Hơn nữa ngươi còn ở bên ngoài tiếp ứng mà!”

Người giữ cửa kia cũng gật đầu một cái nói: “Yên tâm, nhận tiền ngươi, ta sẽ bảo đảm hai người kia an toàn. Không đúng, là một người, một người chim an toàn.” Hắn lắc lư lắc lư túi tiền, tán dương: “Thật là một người chim hiểu quy củ, khá hào phóng! Có điều ngươi cùng mười hai người huynh đệ câm hãy bé ngoan ở bên ngoài một bên chờ, hai người các ngươi, xin mời!”

Tiêu Tiễn vốn nên là thần kinh căng thẳng mới đúng, có thể bây giờ nghe cái người đeo trùm mắt giữ cửa này xưng hô Reid bọn họ là “Người chim”, lại không tử tế nở nụ cười.

Xem ra nhân loại đối với cách gọi “ người bay lượn” vẫn thật nhất trí.

Cũng còn tốt bọn họ không có tự xưng là là “Thiên sứ“.

Tiêu Tiễn cùng Thất thiếu đi theo người người giữ cửa phái tới, hướng về trong bóng tối đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.