A Miêu chưa từng có chật vật như vậy qua!
Hắn từ bên trong hố phân ngồi thẳng lên, bầu trời uy hiếp đã giải trừ!
A Miêu từ bên trong hố phân bò lên, cảm giác mình khắp toàn thân từ trên xuống dưới, từ giữa đến ở ngoài đều là dơ bẩn... Đâu đâu cũng có...
Hắn rốt cục không nhịn được - nôn mửa ra, cho đến phun ra mật đắng...
Tuy rằng chật vật, nhưng hắn còn sống!
Hắn không nên xem thêm người kia một chút, cái vị “Bìa ngoài nam lang” hắn thầm mến đã lâu kia. Y cùng điểu nhân bên người đứng sóng vai, hai người đều nổi bật bất phàm như vậy, toả ra từ trường không cách nào chia rẽ, khiến người ta không dám mơ ước, chỉ có thể chúc phúc... Chỉ là bởi vì đến gần hai, ba bước, hắn bị người mẫn cảm - nhận ra được...
Đều do hắn đánh giá thấp thực lực của đối thủ, người đàn ông đứng bên cạnh Tiêu Tiễn kia --301 tướng quân.
Lão đại đã từng đã nói với hắn, 301 tướng quân là một nhân vật hung ác, toàn địa cầu này chỉ có một người như thế, phối trở thành đối thủ của ngài! Chỉ có một!
Hắn lúc đó đối với người này ấn tượng còn rất trừu tượng, mà hôm nay, này hết thảy hình ảnh trừu tượng đều trở nên cụ thể!
Hắn ở trong vòng ba giây cất cánh, đem mình trong nháy mắt kéo thăng đến cao hơn hai mươi mét không trung, đôi mắt ưng kia tia hết thảy phạm vi trên mặt đất... Còn có, những thuộc hạ của hắn kia, hầu như trong vòng một phút toàn bộ chỉnh tề - lên tới không trung, tiến hành thảm thức tìm tòi...
Cũng còn tốt A Miêu hắn là cao thủ nhanh nhẹn nhất trong hết thảy thám tử, năm đó trinh sát hệ kỷ lục cao nhất, trời sinh ẩn nấp giả... Bằng không, hắn sớm đã bị cái đội trên không trung mạnh mẽ tìm tòi ra đến, đối với gián điệp, có thể là giam cầm cùng cực hình đi!
Miêu thiếu run run lông ướt dầm dề trên người, nhảy đến bên trong một hồ nước, bắt đầu thanh tẩy chính mình...
Hắn lúc đó coi chính mình nhất định sẽ bị bắt, vì lẽ đó hắn lấy hết thảy số liệu trên người đều phát đi, chỉ 15 giây... Coi như là trước khi chết, trả hết những gì mình nợ lão đại...
Nhưng không nghĩ tới, hắn may mắn - gặp phải một hang chuột, hắn hiện tại trong miệng còn để lại mùi vị bùn đất mới mẻ... Hắn ẩn náu một lát, lợi dụng tìm tòi điểm mù cùng khoảng cách, lần thứ hai chạy vội tiến vào địa phương nhân loại tụ cư... Nhảy đến một nơi thật giống có ao nước!
Nhảy xuống rồi, hắn biết mình nhảy sai chỗ, hoảng không chọn đường!
Thế nhưng, hắn nghe được trên bầu trời đội viên lục tục rút đi... Hắn ở hố phân bên trong kiếm bỏ thêm một cái mạng!
Miêu thiếu cay đắng - nở nụ cười. Lấy tư liệu trong tay hắn đến phân tích, hắn không khó đẩy ra một cái kết luận --301 tướng quân thay đổi!
Nếu như trước đây, hắn sẽ trực tiếp đưa cái tiểu thôn lạc này san thành bình địa, nếu như thế, hắn dù trốn cũng sẽ bị đốt thành miêu thui, tuyệt đối trốn không thoát!
Thế nhưng hiện tại, 301 tướng quân lại không làm như thế, hắn thậm chí đối với cái làng toàn phụ nữ trẻ em nhân loại không đáng, biết rõ bản thân mình có thể trốn ở bên trong, hắn nhưng tình nguyện từ bỏ!
Kết luận chỉ có hai cái:
Một, hắn đối với thực lực của chính mình tuyệt đối tự tin, căn bản không đưa tên thám tử nhỏ để ở trong mắt.
Hai, hắn bởi vì bên người có vị “Bìa ngoài nam lang” xinh đẹp, không muốn ở ngay dưới mắt y làm ra chuyện giết hàng loạt, duy trì hình tượng của bản thân, để người kia đối với mình có hảo cảm...
Bất kể là người nào, kết luận này đều đủ để để miêu thiếu đau “bi“... 301 tướng quân mạnh mẽ, cũng sẽ có nhược điểm sao? Miêu thiếu thầm nghĩ: Nhẹ dạ, ngươi liền thua, 301 tướng quân! Liền bởi vì ngươi vừa mềm lòng, ngươi thua rồi, ta thắng, bởi vì ta sống sót! Một thủ lĩnh có lòng dạ đàn bà, hắn thất bại cũng là chuyện sớm hay muộn. Anh hùng khí đoản, rất nhanh sẽ là đường cùng của anh hùng. Liền điểm này mà nói, miêu thiếu cảm giác đến đại của mình mạnh hơn so với 301 tướng quân cường. Ít nhất ngài sẽ không nhi nữ tình trường!
Miêu thiếu dở khóc dở cười - phân tích, lúc trước xoắn xuýt tất cả vấn đề, cũng sẽ không tiếp tục là vấn đề. Lão đại nhất định sẽ lại đây cùng 301 tướng quân đánh nhau, bởi vì nơi này chỉ có 2000 binh lực, mà lão đại chuẩn bị 3000 tinh nhuệ... Hơn nữa lão đại nhất định sẽ lại đây cùng 301 tướng quân cướp người, đoạt người yêu, lão đại thích nhất, cuộc đời ngài cũng là điểm ấy theo đuổi!
Miêu thiếu lúc trước nỗ lực, lụi tàn theo lửa.
Tiêu Tiễn, ngươi tự cầu phúc đi! Miêu thiếu ở trong lòng yên lặng mà nhắc tới, cảm giác thần tượng của mình tương lai nhất định sẽ mệnh đồ thăng trầm!
...
Rửa sạch một thân phân, miêu thiếu rốt cục sống lại! Như cùng chết qua lại một lần phục sinh... Miêu thiếu suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt, đây là một lần “Gột rửa” để hắn suốt đời khó quên, cho tới hắn nghĩ rõ ràng rất nhiều vấn đề triết học. Tỷ như đối với Tiêu Tiễn đại nhân sùng bái cùng mê luyến là mong muốn không thể thành, tình địch so với hắn tưởng tượng cường hãn gấp trăm lần, tuy rằng đường này không thông, nhưng nhân sinh vẫn có chờ mong, muốn làm một có thể thả xuống ô nhục tạm thời, ánh mắt rộng lớn, ngực có chí lớn có lý tưởng thanh niên...
Hắn bò đến một phòng tạp vật, bắt đầu mơ hồ ngủ. Trong mộng mặt Tiêu Tiễn biến ảo thành mặt tiểu nhân ngư, lại hướng phía dưới, là người cá lõa thể... Tiểu JJ phấn hồng... Eo nhỏ gầy gò... Hắn lần thứ hai đối với thân thể trần truồng của tiểu nhân ngư triển khai phê bình giáo dục, mắng cậu ta không hại táo! Đồng thời miêu thiếu bị thân thể hoàn mỹ mê hoặc như vậy, hắn đáng thẹn - cứng rồi... Lại sau đó, hắn liền gà động - tỉnh rồi... Này vừa tỉnh đã là trời tối, hắn kéo lỗ tai lắng nghe động tĩnh chung quanh, chỉ có âm thanh phụ nhân đứa nhỏ huyên náo, trên trời nhưng không có bất kỳ âm thanh cánh vỗ, xem ra là triệt để không có ai đuổi...
Hắn rón rén - ra ngoài, ngửi ý vị lão đại, trở lại đại bản doanh.