Blake cùng Tiêu Tiễn đi khiêu vũ, Reid tình nguyện ôm White đi “Cộng ẩn nấp”, ở bên trong âm nhạc lung tung - vùng vẫy tay chân, cũng không đi bắt chuyện công chúa kia, bởi vì bọn họ sợ Tiêu Tiễn ghen.
Hai huynh đệ quẫn quẫn nhìn nhau, một thoại hoa thoại nói ——
“Lại nói, trứng của chúng ta là giới tính gì, là nam là nữ?” Reid nhìn quả trứng sau lưng tiểu đệ một chút.
“... Huynh cảm thấy thế nào? Huuynh cảm thấy bốn phần XY gien, còn có thể đột biến ra XX tới sao?”
Reid đánh đánh khóe miệng: “Cái gì là XY, cái gì là XX?” Hắn hồi đó đi học vẫn đúng là không phải học sinh tốt, thích thì trốn học, lên trường chủ yếu là mấy em gái...
“XY chính là nam tính, XX là nữ tính.” White cắn răng nói, “Nói một cách đơn giản, huynh cảm thấy bốn người chúng ta còn có thể hợp thành ra một khuê nữ?”
Trứng bảo bảo ở phía sau nhỏ giọng mà kiêu ngạo mà nói: “Con là một thuần đàn ông! Con trời sinh liền làm công! Nằm rạp đi, các tiểu thụ!”
Lần này Reid cùng White đều lôi ngã, quẫn quẫn có thần - lau vệt mồ hôi...
“Ngoan, nơi này thật giống không có đối tượng thích hợp... Chờ con lớn rồi, mỹ nam mỹ nữ nơi này đều già, không lọt mắt con.” Reid nói.
“Ừm, ta cũng cảm thấy ái tình cách biệt mấy chục tuổi không có hạnh phúc...” White cũng ở khai đạo trứng trứng.
Không ngờ trứng trứng bi bô, nhưng cũng rất có chủ kiến - nói: “Ai nói, hai nhãi con trong bụng hồ ly cùng con tuổi tác xấp xỉ, con có thể bồi dưỡng thành tiểu thụ của con mà! Đương nhiên, chờ bọn nó sinh ra, con cũng nhanh phá vỏ cứng mà ra!”
Nhóc phân tích không tệ, bởi vì trứng bảo bảo tuy rằng so với bọn họ thai nghén trước, nhưng thời gian hắn ở bên trong trứng ngốc so với thai sinh bọn họ lâu hơn một chút, vì lẽ đó dự tính ngày sinh gần nhau.
“Hai? Con này đều có thể nhìn ra?” Hai người nhìn chằm chằm trứng, cảm thấy trứng này quả thực không phải thiên tài có thể khái quát, nếu không hàng này là một mắt nhìn xuyên tường?
“Đây chính là kết luận ta trải qua khoa học phân tích thu được, không tin, đến thời điểm hồ ly hai sinh người liền biết! Khẳng định là hai đứa!” Trứng bảo bảo định liệu trước.
“...” Hai người bị lôi đến, hiện tại cùng nhau - đi nhìn chăm chú cái bụng khổng lồ của hồ nhị ly, đoán là đơn thai hay là song thai. Sau đó cả hai bị ánh mắt Hổ Vương đằng đằng sát khí cho kinh sợ trở về.
Bởi vậy hai người không thể làm gì khác hơn là giựt giây A4 đuổi theo công chúa, A4 cái túng hàng kia vô cùng sốt sắng - đi tới trước mặt công chúa, không biết phạm cái gì tà, khoảng chừng là bách tính bình dân xác thực không chịu được khí thế hoàng gia quý tộc mạnh mẽ, hắn bình thường cơ linh cũng không biết đi đâu, hắn run rẩy thân đi mời công chúa, tay lệch 15 độ, chỉ về người thị nữ bên cạnh công chúa kia, một mỹ nhân ngư đuôi màu vàng... Kỳ thực hắn cảm thấy hắn loại nghèo thấp này vẫn là hiện thực một điểm đi, hơn nữa hắn chân tâm cảm thấy thị nữ kia dung mạo so với công chúa còn vui tai vui mắt, yêu thích có khó có thể nói nên lời. Người vừa hát chính là nàng, tiếng ca nàng thật là tươi đẹp, như tiếng trời, nếu như tương lai có thể mỗi ngày nghe nàng hát là tốt rồi!
Thời khắc này, A4 thân thể vâng theo tâm quyết định.
Công chúa cắn răng, vừa sợ vừa xấu hổ vừa tức giận, trướng đỏ mặt, một câu nói cũng không nói được. Ngay cả hầu gái thấp hèn bên người nàng đều được người mời, nàng nhưng không người hỏi thăm!? Các đôi tình nhân khiêu vũ lén lút đối với nàng quăng tới ánh mắt đồng tình.
Hải Hoàng vội đi tới, bản thân tự ra tay, cùng khuê nữ của mình nhảy một chút. Để tránh khỏi nàng ở này thanh ghẻ lạnh...
Nhân ngư vương tử đầu đội kim quan, nhàn nhã đi xuyên qua đám người, như hài đồng bướng bỉnh đang xem náo nhiệt. Cậu vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy có nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy đến nhà cậu làm khách đây, có người trên người lại có cánh, còn có người có lỗ tai cùng đuôi thú, còn có một người, là nhân loại, dung mạo y thật là xinh đẹp, y cùng nam nhân có cánh ôm nhau mà nhảy...
Bên trong góc cách đó không xa, một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm công tử người cá khuôn mặt đẹp tựa như ảo mộng.
Chính là miêu thiếu.
Hắn khó mà tin nổi mà nhìn người đẹp đuôi lam tước, cái người sáng nhớ chiều mong kia, cậu ấy hoàn toàn không có vẻ chật vật như lần trước nhìn thấy, mái tóc dài màu vàng óng đánh đẹp đẽ quyển nhi, ở trong nước biển trôi nổi, trên cổ cậu mang theo vô số trang sức đẹp đẽ chói mắt, ở trong nước biển hơi phát ra ánh sáng, như ngôi sao. Cũng còn tốt những châu báu này toàn che ở ngực cậu, ngày hôm nay cậu không có lộ ngực... Miêu thiếu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hắn ghét cậu lộ ra bộ ngực đẹp đẽ, bởi vì sẽ bị người khác mơ ước sắc đẹp của cậu...
“Em ấy không phải là Tiểu Quên sao!” Hắn thầm nghĩ, “Làm sao Hải Hoàng nói em ấy là Như Bảo đây?”
Em ấy xác thực là Tiểu Quên a! Hắn chắp chắp mắt mèo đẹp đẽ, làm thám tử khôn khéo nhất, con mắt của hắn chưa bao giờ sai lầm!
Thế nhưng, em ấy tại sao không để ý tới ta?
Miêu thiếu bàng hoàng. Hắn thẳng lưng lên, bước lên trước, ngăn cản đường đi nhân ngư vương tử, hầu như là rất thất lễ - nhỏ giọng kêu câu: “Này, Tiểu Quên, là anh, em còn nhớ anh không? Anh, A Miêu!”
Nhân ngư vương tử như là chấn kinh - hơi co lại cái đuôi đẹp đẽ kia, thật vất vả bình tĩnh lại tinh thần, nhìn người với đôi mắt mèo sáng hoắc, kinh hoảng mà run cầm cập – hỏi: “Anh là ai a?”
Miêu thiếu quả là nhanh muốn ngất đi! Chết tiệt, hắn liền biết hàng này quả nhiên là có chứng mất trí nhớ nghiêm trọng!
Miêu thiếu từ trong lòng lấy ra hai viên trân châu, đặt ở trong lòng bàn tay, mở ra tay, đưa tới trước mặt Như Bảo.
Có tín vật, hàng này không thể chống chế đi?
“Cái này, thật giống là của ta! Làm sao anh biết... bí mật này?” Như Bảo trở nên kinh hoảng lên! Nước mắt cậu biến thành châu, bí mật không thể nói cho người khác biết, đến lúc đó cậu sẽ bị kẻ tham lam buộc khóc mỗi ngày, bởi vì những trân châu kia giá trị liên thành!
“Còn có, làm sao anh biết nhũ danh của ta gọi Tiểu Quên? Ai nói cho anh? Đây chính là chỉ có người ở bên cạnh ta mới biết!” Cái nhũ danh này là thời điểm phụ hoàng đối với cậu không thể làm gì đùa giỡn nói, sau đó liền thành nhũ danh của cậu, chỉ có người thân cận nhất mới biết! Cậu không quen biết cái gia hỏa mọc ra lỗ tai lông xù này, hắn tại sao có thể có nước mắt của cậu, còn biết được nhũ danh?
“Theo anh lại đây, anh cùng em nói tỉ mỉ! Em khối vảy này còn có hay không? Chính là em sẽ đem việc trọng yếu ghi chép xuống!” Miêu thiếu một cái bắt được tay Như Bảo, đem cậu kéo về chỗ tối, nơi này quá ầm ĩ, không thích hợp nói chuyện...
“Trời ạ, làm sao anh biết ta sẽ ở trên vảy viết vài chuyện!” Như Bảo kinh ngạc đến ngây người. Quá nhiều trùng hợp đã nói cho cậu, hắn cùng cậu tuyệt đối từng có cái gì, ít nhất, bọn họ không phải người xa lạ.
Bàn tay của hắn thật ấm áp, thật khác nhiệt độ loài cá, dáng dấp của hắn rất ôn nhu, con mắt của hắn thật là đẹp... Như Bảo cảm giác mình xưa nay chưa từng thấy nam thú nhân đáng yêu như thế, đẹp đẽ như thế.
“Giữa chúng ta, là quan hệ gì?” Cậu hồ đồ mà trực tiếp hỏi Miêu thiếu.
Miêu thiếu tức giận đến cắn răng nói: “Anh đã cứu mạng em, em quyết định gả cho anh đến báo ân, còn khóc ra hai viên trân châu này làm tín vật đính hôn, để anh đến hải lý tìm đến em cầu thân, em sẽ không viện cớ có bệnh hay quên, không nhận đi!”
Như Bảo mặt liền đỏ, như con mắt ngọc thạch đẹp đẽ hiện ra thủy quang liễm diễm, cậu ê a nói: “Không thể nào, đây là có thật không?”
Miêu thiếu quặm mặt lại, hỉ nộ không hiện rõ nói: “Đương nhiên, trân châu đều không “Thật” như thế sao!” Vật này là ngươi em, chính em nên rõ ràng. Hắn giơ giơ lên hai viên trân châu huyến mỹ cực kỳ trong lòng bàn tay. Như Bảo trầm mặc! Cậu từ nhỏ đã là một hài tử không buồn không lo, tuy rằng có bí mật nước mắt hóa trân châu, nhưng cậu không phải người dễ khóc, vì lẽ đó tiên ít có cơ hội này... Trừ phi hắn cùng cậu thật sự gặp chuyện gì đáng giá để cậu chảy xuống nước mắt... Tỷ như tình nhân trong lúc đó ly biệt!
Thời khắc này, Như Bảo thật sự tin tưởng!
Hai người bơi chung qua một gian lại một gian phòng, trốn đến một góc nhỏ tối tăm, đã rời xa vũ hội náo động. Tuy rằng xung quanh một vùng tăm tối, nhưng châu báu trên cổ Như Bảo mang phát sáng, đầy đủ rọi sáng phạm vi một mảng nhỏ, cũng đầy đủ lấy hai con mắt thắp sáng ra sao lốm đốm đầy trời.
“Ta tin tưởng lời của anh nói, thế nhưng...” Như Bảo lại e thẹn đỏ mặt, “Nhưng chúng ta đều là con trai, làm sao kết hôn?”
Tương tư mấy tháng cho miêu thiếu dũng khí lớn lao, hồ nhị ly còn “ra lệnh” hắn nhất định phải “hốt” công chúa, hắn mới không muốn công chúa, hắn muốn vâng theo trái tim của mình, hắn muốn tới gặp tiểu nhân ngư ở trong lòng mình mong nhớ đã lâu đã lâu!
“Sợ cái gì, em nhìn lão Đại Hổ Vương, còn không phải cưới hồ ly?” Miêu thiếu rất xấu hổ nói.
Như Bảo là một hài tử cực kỳ đơn thuần, quá dễ lừa. Cậu duyện ngón trỏ, bắt đầu dùng đại não phân tích tính khả thi nam nam sinh tử. Cậu thật sự bắt đầu nghĩ chiêu...
Miêu thiếu yêu thích dáng dấp cậu vô tội nghĩ sự tình, trong lòng như là bị vuốt mèo của mình gào không được an bình, hắn rốt cục ôm chặt lấy Như Bảo, dùng thân thể nóng rực của mình uất nóng thân thể lạnh lẽo của nhân ngư vương tử...
Băng cùng hỏa thân thể giao hòa, là một khởi đầu hoàn toàn mới. Nhân ngư vương tử ở trong ngực ấm áp này cảm thấy ký ức như hoa trong sương, chậm rãi càng rõ ràng... Quá nhiều hình ảnh ký ức tương tư đổ bêtông, nơi sâu xa nhất tâm linh của cậu, có người từng nói với cậu: “Ta là mèo, chuyên ăn cá, ngươi hiện tại là cá vào miệng mèo, ta sẽ ăn ngươi không còn sót cả xương...”
Người kia đem lên thân thể cậu từ trong đá nhọn nâng lên, cứu cậu.
Người kia cùng cậu ở hoàng hôn chảy nước mắt nói lời từ biệt.
Cậu đem chuyện về người kia viết ở trên vảy to lớn nhất, đặt ở trong rương quý giá nhất của mình...
Như Bảo rốt cục duỗi ra hai tay nhỏ dài, ôm cái cổ Miêu thiếu nói: “Em là Tiểu Quên a, Tiểu Quên của anh.”
Miêu thiếu bên trong run rẩy tìm tới môi anh đào của cậu, không chút do dự mà gặm xuống... Mỹ vị như hắn vô số lần tưởng tượng.
Hắn cực kỳ xao động bất an, hắn muốn ăn cậu! Hiện tại, lập tức!
Không chỉ là nhai rồi nuốt, mà là cách ăn càng nghệ thuật...
Nhân ngư vương tử bản năng nhận ra ý của hắn, đuôi cá đánh thủy, củng thẳng tới thân, dùng tóc dài dây dưa cổ Miêu thiếu, dùng đuôi cá cuốn lấy chân miêu thiếu...
“Miêu ca ca ôm em đi...”
Cậu ngượng ngùng lại lớn mật - ở bên tai miêu thiếu nói giống như đúc năm đó. Mà lần này, không phải vô tri mê hoặc, là lời mời động tình, không ai có thể từ chối...