Đây là lần họp hội đồng quản trị ngắn gọn nhất là từ trước tới nay, ít nhất là lần chủ tịch lên tiếng ít nhất.
Trước đây hắn đều phải nói một chuỗi dài phí lời...
Lần này, hắn không bận lòng nhiều, lòng thanh thản.
Lần đầu tiên có nỗi nhớ nhà...
“Tam Thiếu gia bọn họ đến rồi!” Thư ký nhắc nhở Reid.
Reid tiêu sái mà đứng dậy, một đôi mắt không giấu được hưng phấn: “Được rồi, tan họp!”
Hắn chờ người đến, hắn cũng không cần ở chỗ này để “Bị tra tấn“. Trời mới biết hắn có bao nhiêu chán ghét mở hội nghị, tuy rằng hội nghị này mỗi năm một lần, phi thường trọng yếu, tuyệt đối không thể thiếu chủ tịch! Nếu như hội đồng quản trị đều không ra, cái nhóm đổng sự này chắc kỷ oai chết hắn...
Muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.
Có lúc an bên trong so với thương chiến bên ngoài càng khó làm.
Reid cũng lại chẳng có hứng cùng những các đổng sự kia xả đông xả tây chuyện phiếm gia trưởng, thẳng tắp đi đến phòng tiếp khách.
Tiêu Tiễn cùng White cũng mới vừa đến, còn chưa kịp ngồi xuống.
Sau đó Reid hào hứng liền bay lên không mấy lần, tiến lên cho Tiêu Tiễn “ôm chặt”, không chút do dự mà hôn mấy cái, còn ngọt ngào hề hề cắn lỗ tai của y nói: “Ngươi tỉnh ngủ rồi? Uy, ngươi ngày hôm qua... Không có sao chứ...”
Tiêu Tiễn rất lúng túng khi hắn đột nhiên tập kích thân mật, hơn nữa còn là ở bên ngoài.
Không ngờ White ở bên cạnh trợn to mắt nói: “Ta cũng phải ôm một cái!”
Reid liếc hắn một chút, hưng binh vấn tội: “Làm sao muộn như vậy mới đến?”
White vô tội buông tay: “Tiêu Tiễn thức dậy muộn, hơn nữa còn đến xem số 13 bác sĩ, may lại hai mũi, còn phải bôi thuốc...”
Reid kinh hãi, thân thân mặt Tiêu Tiễn, sợ hãi trên dưới vuốt ve Tiêu Tiễn: “Quả nhiên vẫn là bị thương sao? Xin lỗi...”
Tiêu Tiễn càng lúng túng, có thể không đưa ra hoa cúc tàn tạ kia không? Hơn nữa bác sĩ kia cũng chuyện bé xé ra to, chỉ bị thương ngoài da như hạt vừng cũng phải khâu...
Y hiện tại hoàn toàn không cảm thấy mình có chỗ nào bị thương a, thật giống như con kiến cắn một cái, qua mấy tiếng đã quên...
“Đến, ta muốn nhìn chỗ khâu một chút...” Reid không nói lời gì mà lôi kéo Tiêu Tiễn, liền chuẩn đi bên trong phòng nghỉ ngơi.
“Thật không cần...” Tiêu Tiễn mãnh liệt phản kháng một hồi, thật giống thật tác động vài loại ứ thương trên eo, cái loại địa phương đó so với bị thương ngoài da lợi hại hơn nhiều, khả năng đến một tuần lễ trở lên mới có thể tiêu.
Reid mạnh mẽ kéo cao áo Tiêu Tiễn, nhìn trên eo xanh tím càng nghiêm trọng, dầu thuốc đều xoa ở ngoài da, con ngươi buồn bã, cắn răng nói: “Thật không nên thả tên khốn kia dễ dàng nhu vậy! Giết hắn cũng không hết mối hận trong lòng của ta!”
White không rõ chuyện gì mà hỏi: “Cái gì cái gì giết người?”
Tiêu Tiễn liếc mắt ra hiệu cho Reid, Reid hiểu ý, bận rộn nỗ lực gượng cười nói: “Không có chuyện gì, một con chó hoang mà thôi!”
Những chuyện đáng ghê tởm này, vẫn là đừng để gia hỏa thẳng thắn này biết. Biết rồi cũng là thêm phiền phức, hơn nữa hắn lại là người không dấu được chuyện.
Chính vào lúc này, bộ đàm Tiêu Tiễn phát sinh tiếng tích tích có tin tức.
White giúp y mở ra, trên màn ảnh hiện ra mặt Blake, là video.
Hắn mang mũ quân đội, mặt có chút đỏ bừng bừng, hắn đang dùng bình nước hành quân uống nước, sau lưng là ruộng lúa vô biên.
“Các ngươi có khỏe không?” Hắn hỏi.
Tiêu Tiễn cười sắc sảo: “Hết thảy đều tốt, ngươi yên tâm.”
“Nhị đệ Tam đệ cũng ở đây?” Blake nhìn phía sau Tiêu Tiễn, hai bên trái phải chen ở một chỗ vây xem đây.
“Đúng, đại ca, chúng ta ở trong công ty Nhị ca.” White vui vẻ phất tay một cái, chào hỏi đại ca thân ái.
Blacke muốn cùng Tiêu Tiễn nói chuyện riêng, lần này cũng không có cơ hội, đành phải nghiêm túc ra lệnh: “Mấy người các ngươi, không được thừa dịp ta không có mặt mà bướng bỉnh, White ngươi không thể chạy lung tung ra bên ngoài, Reid ngươi phải trông chừng hai người bọn họ, không được để xảy ra chuyện nguy hiểm như lần trước, hiểu chưa?”
“Tuân mệnh, đại ca!” Reid buồn cười chào một cái, đây là đang gây hấn với đại ca hắn.
Blake cũng không có gì, nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Tiễn tươi cười, tâm tình của hắn tương đối khá. Hơn nữa nhìn thấy mấy người bọn họ ở chung hòa hợp, hắn yên tâm.
“Phía sau ngươi là cái gì, đẹp quá a!” Tiêu Tiễn tràn đầy phấn khởi chỉ chỉ phía sau Blake.
Blake thẳng thắn lấy màn ảnh quay lại, chỉ thấy trên màn ảnh lộ ra ruộng lúa vàng óng ánh, gió nhẹ thổi bay sóng lúa mỹ lệ...
Xa xa có một ít máy móc đang cao tốc thu gặt, ngẫu nhiên có một ít quân nhân từ nơi nào xuyên hành chỉ huy.
Nếu như không phải là bởi vì những quân nhân kia có cánh, Tiêu Tiễn thật sự nghĩ chính mình lại trở về xã hội trước kia.
Địa cầu vẫn là cái địa cầu kia, đáng tiếc cảnh còn người mất.
...
Thư ký Reid, AB22422 tiểu thư xa xa mà nhìn ba người trong phòng tiếp khách thân mật không kẽ hở, rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Thân hình của người này quá quen thuộc! Hóa ra là y?”
422 tiểu thư có thể thăng làm thư ký riêng của tổng giám đốc, tất có chỗ hơn người. Một là trí nhớ siêu cường, đã gặp qua là không quên được, người ta tốc kí chuyên nghiệp học sinh giỏi; hai là năng lực tính nhẩm biến thái; ba là trình độ nhìn nhận người, gặp liền có thể lập tức quét hình tiến vào đại não lưu trữ.
Hai mắt của nàng không thể nhìn lầm, nhân loại anh tuấn kia, cái vai kia cái eo kia cái vóc người kia, chính là y! Chính là cái kỳ bán hết tạp chí “Bìa ngoài nam lang” kia!
Kỳ 17, thêm ấn ba lần, mấy độ bán hết, tấm hình kia vừa bắt đầu bị BOSS thuận miệng mệnh danh là “dục nô”, sau đó bị hắn đổi thành -- “Venus bên trong sương mù“.
Thay đổi tên không quan trọng, trực tiếp từ hình sexy đã biến thành tác phẩm nghệ thuật.
Chuyện này làm cho nàng ấn tượng quá sâu sắc. Một tấm chụp trộm thành “Dòm ngó dục chiếu”, thân thể hoàn mỹ, dáng dấp mới mẻ. Làm cho nàng hoa mắt si phát đến hiện tại... Ngay cả đầu giường đều dán tấm bìa ngoài kia...
Yêu thích người mới này nhiều vô số kể, trên internet thảo luận quả thực muốn điên mất rồi, thậm chí ngay cả các thân hữu của nàng đều đang hỏi thăm tin tức, hỏi nàng có từng thấy người mới này chưa...
Thế nhưng nàng thật chưa từng thấy! Nàng vẫn đúng là lưu ý qua người này, nàng cố ý điều ra hết thảy tư liệu người mới của công ty, còn có người đã giải nghệ, tất cả mọi người quét hình qua, thật không có!
Người kia ra một lần bìa ngoài, fans vô số, suy đoán dồn dập, rất nhiều người cũng gọi BOSS lại để người này ra kính, phách chân dung, phách chính mặt, đóng phim, ra chuyên tập...
Có thể đều bị BOSS một phiếu phủ quyết. BOSS thậm chí muốn thu hồi những tạp chí ấn ra này, chỉ có điều bởi vì ấn mấy quá lớn, mỗi người cũng cất giấu, vì lẽ đó chưa toại... BOSS hối hận để người kia ló mặt, nàng dám khẳng định. Hơn nữa BOSS thường thường cầm tấm hình kia hoa mắt si, trắng trợn - hoa mắt si, ngay cả hội đồng quản trị hôm nay, ngài cũng lấy tạp chí này đặt ở trên bản hội nghị nói chuyện, trên mặt lộ ra cực ấm áp yêu thương! BOSS nhất định cũng giống như nàng, yêu thích y đến đòi mạng!
Trên phố xưng cái bìa ngoài nam lang này là --X-MAN!
Ngày hôm nay, nàng rốt cục nhìn thấy chân nhân! Mặc dù là mặc quần áo, thế nhưng là người sống a!
Nàng quả thực hưng phấn sắp rít gào!
Thực sự là soái đến sững sờ! Soái đến sững sờ a! Mọi cử động là tự nhiên hào hiệp, không chút nào giả tạo, cũng không có tác phong hèn mọn của loài người, đúng mực, không hề che giấu chính mình hỉ nộ chút nào. Y cùng tổng giám đốc, em trai thiên tài của tổng giám đốc chơi nháo một đoàn, lại như là một nhà.
BOSS đối với y rất khác, tuyệt đối là rất khác. Nàng làm thư ký riêng của BOSS ba năm, nàng quá hiểu ngài!
BOSS tuy rằng vô số người tình, nhưng không có bất cứ người nào hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
BOSS vừa nghe nói y đến, đôi mắt đều sáng, sau đó đem hội đồng quản trị qua loa kết thúc, hầu như là bán chạy bán bay lên không liền đến gặp y!
Vừa thấy y, liền lên đi không e dè mà ôm y! Nàng còn nhìn thấy BOSS miệng đối miệng mà đụng vào y, trời ạ! Người chim làm sao sẽ học được phương thức giao lưu dơ bẩn của nhân loại? Không sợ bệnh truyền nhiễm sao?
Được rồi, bọn họ ôm ấp, môi môi đụng nhau tình cảnh rất duy đẹp, nàng nhịn...
Nàng tuy rằng yêu cực kỳ X-MAN, thế nhưng y cùng BOSS hảo xứng đôi! Thực sự là một đôi trời sinh! Được rồi, nàng nhịn đau cắt thịt, chúc phúc bọn họ rồi!
Chậm đã, y tuy rằng hoàn mỹ cực kỳ, thế nhưng -- y là một nhân loại a!
Thế giới thật mấu choá, ái tình thật ngược, BOSS thật số khổ!
Nàng yên lặng mà làm tổng kết, chấm chấm nước mắt...
(422 à, chị nghĩ nhiều rồi...)