Trước khi hết học kì hai năm lớp mười, lớp 10-6 còn có một nhiệm vụ nhỏ - Đại hội thể thao của tỉnh.
Đại hội thể thao tỉnh hay nói chính xác hơn là hội thao của các đơn vị hành chính, chính phủ, xí nghiệp trung ương tỉnh LL, được tổ chức ở sân vận động thành phố CC. Đây là hoạt động của chính phủ, vốn hoàn toàn không liên quan gì đến trường R, nhưng Sở giáo dục tỉnh hàng năm đều ép buộc trường R chọn mấy trăm học sinh làm khán giả, ngồi trên khán đài của Sở giáo dục cổ vũ cho đội của Sở, làm nhiệm vụ lấp đầy khán đài. Bọn họ tự đem trường trung học R tính là “đơn vị cấp dưới” của mình, một là vì bản thân đơn vị không có nhiều công chức đến thế, hai là vì tháng sáu trời nắng vô cùng chẳng ai muốn đi, ba là vì học sinh càng dễ nghe lời chỉ huy.
Mà vì nịnh hót, hàng năm trường R đều bắt các học sinh lớp thực nghiệm, lớp hỏa tiễn, lớp trọng điểm khối mười đi làm khán giả. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Nếu trường R chọn lớp phổ thông thì có vẻ như không coi trọng hoạt động này lắm, mà nếu phái lớp thực nghiệm đi thì thể hiện thái độ “đối với mỗi nhiệm vụ do Sở giáo dục chỉ đạo, trường R đều ứng phó toàn lực“. Nói chung chẳng biết là lãnh đạo nịnh hót hay trường học nịnh hót, cuối cùng Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đều phải tham dự hoạt động.
Trước khi đi làm khán giả, trường R dựa theo “thông lệ” dày vò học sinh một phen. Thầy giám thị “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” đẩy cửa đi vào phòng học lớp 10-6, gọi cấp dưới sắp xếp cho học sinh xếp hàng theo tổ phân phát dụng cụ.
Đầu tiên là hai tấm ván gỗ khá dày. Thầy giám thị tiếng vang như chuông: “Đến lúc đó mọi người dùng sức gõ vào tấm ván gỗ này! Cổ vũ nhiệt tình cho tuyển thủ của Sở giáo dục!”
Lúc này đang là giờ học của cô Lý “cool ngầu“. Cô nhìn tấm ván, nghi ngờ hỏi: “Đồ chơi này có thể gõ vang à?” Nhìn không đáng tin cho lắm. Trong ấn tượng của cô, đồ cổ vũ nên là bộ gõ bằng trúc.
Thầy “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” dường như cảm thấy bị sỉ nhục, bèn dùng hai tay vỗ “ầm” một cái, lỗ tai các bạn học ngồi hai hàng đầu vang lên ông ông không ngừng.
“Má ơi,“ cô Lý lùi về sau một bước, vẫy tay “Được rồi, được rồi, vang dội lắm.” Sức công phá bằng bộ gõ trúc x 10.
Thầy “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” tiếp tục phát giấy huỳnh quang màu, mỗi tờ rất lớn tầm khổ A1, sau đó thầy cầm tờ giấy giơ lên, giảng dạy trên bục giảng, “Về nhà mỗi người chế tạo tờ cổ vũ hai mặt... Lấy hai tờ bìa cứng, gấp đôi chúng lại, như vầy... sau đó dán hai mặt lưng vào với nhau... Trang thứ nhất dán màu đỏ, trang thứ hai dán màu xanh lá cây, trang thứ ba dán màu vàng, cuối cùng dán màu xanh da trời...”
Hạ Cửu Gia ghi chép vào sổ. Cuối cùng “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tiết bảy tiết tám giờ tự học mỗi ngày, đến sân trường luyện tập giơ tờ cổ vũ.”
“...” Mỗi học sinh lớp 10-6 đều phẫn nộ trong lòng.
- ----------
Dù có bực tức thế nào thì vẫn phải luyện giơ tờ cổ vũ.
Ngày thứ nhất xuống luyện tập, ngoài trừ mang theo tờ giấy cổ vũ, Thẩm Hi còn mang theo hai quyển sách giáo khoa <Ngữ Văn tập 2> và <Hóa học tập 2>, một quyển màu vàng một quyển màu xanh da trời, vô cùng bắt mắt.
Cậu cầm sách, hòa theo dòng người bước vào sân trường. Thầy “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” đang sắp xếp các vị trí: “Lớp 10-2, chỗ này! Hàng một, hai ba! Mỗi hàng 20 người...”
Rất nhanh liền đến lớp 10-6, thầy giám thị chỉ huy các bạn học ngồi xuống, Thẩm Hi cũng cầm sách đến khu vực được chỉ định.
Cô chủ nhiệm lớp 10-2 nhìn thấy Thẩm Hi mang theo sách, không khỏi khen ngợi: “Úi chà, chỉ tới luyện giơ cổ vũ mà em còn mang sách đi học bài.”
Thẩm Hi: “???”
Cô lại bắt đầu gọi học sinh lớp mình: “Mọi người lớp 10-2 quay đầu lại xem một chút, quay đầu nhìn tí nào! Bạn Thẩm Hi lớp 10-6, hạng nhì toàn khối, tới luyện cổ vũ mà còn đem theo sách giáo khoa kìa!”
Mọi người rối rít quay đầu lại xem. Tề Noãn lộ ra một tia bừng tỉnh – cố gắng như vậy, không trách điểm cao hơn mình hai ba chục điểm.
“???” Thẩm Hi khó hiểu mà quẳng cái bộp cuốn < Ngữ Văn tập 2> xuống đất, rồi dùng mũi chân đá đá nó cho ngay hàng thẳng lối, sau đó đặt mông ngồi lên, lại đặt cuốn <Hóa học tập 2> cạnh bên, gọi Hạ Cửu Gia: “Đông nhi! Chỗ này! Tớ mang hai cái lót mông nè!”
Hạ Cửu Gia đành đến bên cạnh Thẩm Hi, cũng ngồi lên sách giáo khoa.
Chủ nhiệm lớp 10-2 đang hiểu lầm hết sức nghiêm trọng: “...”
Toàn thể bạn học lớp thực nghiệm 10-2: “...”
Tề Noãn: “...”
Luyện giơ giấy cổ vũ cũng không có gì đặc biệt. “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” bảo mọi người phân biệt rõ mình đang ngồi hàng mấy dãy mấy, ổn định chỗ ngồi, còn làm hai lần đếm số, sau đó bắt mọi người ghi chú vị trí ngồi của mình phía sau tờ cổ vũ. Tiếp theo thầy dạy cách sắp xếp theo thứ tự từng chữ “Sở giáo dục tỉnh”, “Cố lên”, “Chơi hết mình”: “Nào nào, đầu tiên là sắp thành chữ “Sở giáo dục tỉnh”! Hàng một hàng hai, màu vàng! Hàng ba từ số 1 đến số 10, màu vàng; từ số 11 đến số 13, màu đỏ... Như vậy, nhìn từ phía đối diện, khán đài chúng ta từ trên xuống dưới sẽ là nền vàng chữ đỏ, nổi bần bật bốn chữ “Sở giáo dục tỉnh”!” Mọi người rối rít ghi nhớ màu sắc mình phải giơ.
Hạ Cửu Gia cũng tập luyện theo, cậu cảm thấy hết sức buồn chán. Thẩm Hi bên cạnh ngồi quỳ trên một chân, động tác vô cùng phóng khoáng.
- ----------
Hội thao tỉnh chính thức tổ chức vào thứ năm và thứ sáu.
Sau khi vào sân và ngồi yên vị, Hạ Cửu Gia phát hiện rất nhiều khán đài trông rất...thú vị. Học sinh trường R chả có cảm giác gì với Sở giáo dục tỉnh, nhưng có vài đơn vị high không cản nổi – ngồi khán đài đối diện trường R là một đơn vị nghiên cứu khoa học, tên là “Động vật xx”, Hạ Cửu Gia không có nghe rõ. Mỗi khi có người ra tranh tài thì khán đài sẽ bùng lên những tiếng hô như sấm vang rất kì quặc: “Cố lên, động vật! Cố lên, động vật!“. Còn một đơn vị khác, có cả đội cổ vũ, vừa đánh trống vừa nhảy nhót, đủ màu đủ sắc.
Hạ Cửu Gia không mang thêm đồ ăn đồ uống gì, chỉ mang cơm trưa, còn Thẩm Hi đeo theo một túi thật lớn, cái gì cũng có, trước khi xuất phát cậu còn cố ý hỏi Hạ Cửu Gia muốn ăn vặt món gì. Thẩm Hi còn rất sến súa mà mang theo một chiếc dù điểm hoa nhỏ, nghe nói là mượn của bạn học Quản Tưởng Khiết.
Hạ Cửu Gia không thích chơi di động, nên mang theo một cuốn sách bài tập toán giết thời gian. Tất nhiên cậu không hề có chút hứng thú nào với những tuyển thủ của Sở giáo dục Tỉnh, nên cứ thế cắm cúi giải bài, chỉ ở những lúc thầy giám thị kêu to “có tuyển thủ dự thi, mau mau cầm tấm gỗ gõ gõ, hô cố lên!” hoặc “Tuyển thủ vừa hạng ba chính là Sở giáo dục tỉnh ta, vỗ tay!”, hoặc “Tuyển thủ hạng ba khi nãy sắp trở lại khán đài, vỗ tay!” mới tạm thời dừng lại.
Đến mười giờ, thời tiết trở nên nóng bức vô cùng. Kỳ lạ là Hội thao trường luôn dính mưa mà Hội thao tỉnh thì luôn nắng gắt. Trang giấy trở nên trắng lóa, Hạ Cửu Gia bắt đầu thấy chói mắt.
Ngay lúc cậu đang tính ngẩng đầu lên thì đột nhiên một bóng râm xuất hiện, phủ lên sườn mặt cậu và cả cuốn bài tập. Hạ Cửu Gia quay đầu, thì ra là Thẩm Hi đang cầm cây dù điểm hoa nhỏ kia. Thẩm Hi cầm dù rất chắc, cậu nghiêng dù 45 độ để cây dù yên lặng che trên đỉnh đầu Hạ Cửu Gia, còn khuôn mặt anh tuấn của mình thì phơi trong ánh mắt trời, Hạ Cửu Gia thậm chí thấy rõ từng cọng lông mi của đối phương. Lông mi Thẩm Hi rất dài, thỉnh thoảng chớp mắt sẽ làm ánh nắng lay động dập dờn theo, nhìn đẹp vô cùng.
Hạ Cửu Gia lên tiếng: “...Không cần đâu.”
Thẩm Hi lại nói: “Che cho bớt sáng để cậu viết.” Cậu liền đoán được Nhóc Thịt Đông sẽ cần dù.
Hạ Cửu Gia vẫn kiên định: “Thật không cần mà.”
Thẩm Hi nhìn nhìn một chút, sau đó à lên: “Cậu cảm thấy áy náy?”
“...”
“Hai người cùng che dù là không thành vấn đề đúng không?” Vừa nói cậu vừa nhích lại gần Hạ Cửu Gia, một cây dù hoa che kín cả hai người, nhìn qua cũng thấy đặc biệt ấm áp.
Sau lưng, An Chúng khó có thể tin nổi thốt lên: “Không thể tin được... đại ca lớp 10-6 của chúng ta... Thẩm ca của chúng ta...”
Mấy người chung quanh đều đang chơi PUBG, trong đó có một người cả ba mẹ đều theo đạo Phật, cậu ta cũng theo Phật, vừa cầm súng xử lý một người xong liền lập tức nói “A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi”, sau đó lại bắn chết một người nữa, hoàn toàn nhìn không ra đâu là “hối lỗi“.
Một lúc sau, “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” bảo mọi người thu dù, cầm lên tờ cổ vũ.
Thẩm Hi: “Đông nhi, cậu cứ tiếp tục viết, Thẩm ca sẽ giúp cậu lật giấy. Trừ từ “Chơi hết mình” tớ vàng cậu xanh, thì còn lại chúng ta đều giống nhau hết.”
“...”
Thẩm Hi nói xong liền cầm lấy giấy cổ vũ của Hạ Cửu Gia, lật tới màu vàng, rồi giơ lên bằng tay trái, chặn trước người Hạ Cửu Gia, dựng thẳng trên đầu gối cậu, đồng thời cũng dùng tay phải giơ tờ giấy của mình.
“...”
Hạ Cửu Gia suy nghĩ mấy giây, ở kì thi giữa kỳ trừ môn văn và chính trị thì Thẩm Hi có điểm số sàn sàn mình, cậu sợ lỡ đâu bị lật ngược tình huống bèn không từ chối, núp ở đằng sau tờ giấy cổ vũ do Thẩm Hi nâng lên mà tiếp tục làm bài. Nhưng một câu cũng chưa làm xong mà Hạ Cửu Gia thấy áy náy mãi, không giống vừa nãy, cậu thấy đau lòng Thẩm Hi nhiều hơn, cảm thấy mình đối với Thẩm Hi như vậy là không công bằng, đành vứt sách qua một bên, đưa tay cầm tờ cổ vũ: “Không xem nữa, để tôi cầm.”
“Ừ...”
Hoạt động giơ giấy cổ vũ nhàm chán vô cùng, Thẩm Hi bèn hỏi: “Này, hay hai tụi mình chơi trò gì đi?”
“Trò gì?”
Thẩm Hi suy nghĩ một chút, cuối cùng mắt sáng lên nói: “Chơi đoán tên người nhé?”
“Đó là trò gì...?”
Thẩm Hi trả lời: “Là một người nghĩ trong đầu một cái tên, người còn lại đặt ra 10 câu hỏi, mà người nghĩ tên chỉ có thể trả là “đúng” hoặc “không“. Hỏi xong 10 câu thì người đặt câu hỏi phải cho ra đáp án là ai.”
Hạ Cửu Gia đáp: “Nghe nó ấu trĩ sao sao á”, nghe thật giống trò chơi cho học sinh cấp một.
“Vậy thôi”, Thẩm Hi nhún vai, “Thế cậu muốn chơi trò gì?”
“Thôi trò này đi”, Hạ Cửu Gia cũng không biết nhiều về các trò chơi, “Cậu nghĩ tên trước đi, tôi đoán.” Dù sao bất kể là chơi trò gì, cậu cũng sẽ không thua.
“Được”, Thẩm Hi trả lời không chút ngập ngừng, “Ok rồi“.
Hạ Cửu Gia lật giấy cổ vũ theo chỉ dẫn, hỏi: “Câu thứ nhất: Người đó là nhân vật giả tưởng?”
Thẩm Hi: “Cũng không hẳn.”
“Người đó là người có thật ngoài đời?”
“Cũng không hẳn.”
“???” Hạ Cửu Gia choáng váng: Không phải nhân vật giả tưởng cũng không phải nhân vật có thật ư?
Cậu lại hỏi: “Người đó sống trong thành phố?”
“Không phải?”
“Vậy người đó sống ở nông thôn?”
“Cũng không phải?”
“???” Không sống ở thành phố cũng không sống ở nông thôn? Dừng lại mấy giây, Hạ Cửu Gia tiếp tục: “Người đó làm công việc trí não?”
“Không hẳn.”
“Vậy làm công việc tay chân?”
“Cũng không hẳn.”
Cuối cùng, toàn bộ mười câu đều hỏi xong. Câu nào Thẩm Hi cũng trả lời theo kiểu “bình thường không phải A thì sẽ là B, nhưng người đó không phải A cũng không phải B”, kỳ quái vô cùng. Hạ Cửu Gia chỉ đành không cam lòng mà chịu thua, sau đó hỏi: “Là ai?”
Thẩm Hi nhẹ nhàng đáp: “Robinson Crusoe.”
Hạ Cửu Gia: “...” Quả thật chuyện Robinson ở đảo hoang vừa dựa trên chuyện có thực vừa thêm mắm dặm muối. Robinson không sống ở thành phố cũng không sống ở nông thôn, không làm việc nghiêng hẳn về trí não cũng không nghiêng hẳn về tay chân.
Sau đó hai người đổi vị trí. Hạ Cửu Gia nghĩ đến một bạn gái ít nói trong lớp 10-6. Tuy nhiên, Thẩm Hi đã đoán được ngay chỉ với năm câu hỏi, không một câu nào bị lãng phí. Chơi qua chơi lại mấy vòng, Hạ Cửu Gia phát hiện Thẩm Hi luôn hỏi câu đầu tiên là “Người đó là thầy cô bạn học của chúng ta đúng không?” Nếu không phải, liền trực tiếp loại bỏ lớp 10-6, mở rộng phạm vi đến toàn trường R, cuối cùng sẽ đến người nổi tiếng ngoài đời hoặc danh nhân giả tưởng.
Vì vậy khi lại tới lượt mình, Hạ Cửu Gia đã nghĩ ra biện pháp đối phó, cậu thầm nghĩ trong lòng tên của Thẩm Hi. Như vậy, người đó sẽ không là “thầy cô bạn học của hai người”, vẫn ở trong lớp 10-6, Thẩm Hi đem phạm vi đoán mở rộng ra ngoài, chắc chắn sẽ sai lầm.
Hạ Cửu Gia cảm thấy mình thật nhiều mưu kế.
Nhưng bất ngờ là sau sáu bảy câu hỏi, Thẩm Hi lại quay về điểm ban đầu, hỏi: “Người đó ở lớp 10-6?”
Hạ Cửu Gia đành thành thật trả lời: “Ừ.”
Thẩm Hi hỏi câu thứ tám: “Người đó đứng hạng nhì khối?”
Đến đây, câu trả lời đã hiện lên hết sức rõ ràng, không còn gì để băn khoăn nữa, Hạ Cửu Gia cũng đành thừa nhận: “Ừ“.
Cậu vốn tưởng rằng Thẩm Hi sẽ dứt khoát nói ra tên mình, không ngờ, Thẩm Hi vẫn không dừng lại mà tiếp tục hỏi câu thứ chín, giọng cậu trở nên trầm thấp hơn. Cậu đưa mắt nhìn Hạ Cửu Gia, hỏi: “Còn có hai câu đúng không... Câu thứ chín... Cậu không ghét người đó, đúng không?”
Hạ Cửu Gia ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hi đang ngồi bên mình. Tầm bảy tám giây sau, cậu rũ mắt xuống, đáp: “Ừ.”
“Tốt lắm, một câu cuối cùng“. Ánh mắt Thẩm Hi như dính chặt vào đối phương, “Cậu rất thích người đó, đúng không?”
“...”
“Phải trả lời đúng hay không, không thể nói dối.”
Thời gian dường như trôi chậm hơn trong không khí khác thường này. Hạ Cửu Gia vẫn cụp mắt nhìn xuống đất, không biết nên hào phóng thừa nhận hay nên miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Qua chừng nửa phút, Hạ Cửu Gia quyết định, cắn răng một phát, cổ họng căng cứng, “ừ” một tiếng thật nhanh.
Tiếng “ừ” kia vô cùng ngắn và khẽ, nhưng Thẩm Hi vẫn nghe hết sức rõ ràng.
Đến phiên Thẩm Hi nói ra câu trả lời. Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Đông nhi, là tớ sao? Là Thẩm Hi sao?”
Hạ Cửu Gia rốt cuộc không nhịn được nữa. Đúng lúc “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” vừa thông báo đổi câu cổ vũ mới, Hạ Cửu Gia ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lật giấy cổ vũ, nói với Thẩm Hi: “Không chơi nữa, cậu lăn qua một bên đi.”
Thẩm Hi cười khẽ, tâm tình tốt vô cùng.
Trong hành lang trước khán đài, thầy giám thị tức giận kêu to, dùng ngón tay hung hăng chỉ chỉ: “Trò kia! Sai rồi! Trò đó!”
Hạ Cửu Gia ngơ ngác nhìn phía trước. “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” bực bội bước lên mấy bước: “Người thứ năm hàng thứ ba! Tôi nói trò đó!”
Thẩm Hi liếc nhìn liền vội vàng đưa tay giúp Nhóc Thịt Đông đổi tờ cổ vũ từ màu đỏ sang màu vàng. Thấy Hạ Cửu Gia đã chỉnh xong, “Hồng Tinh Nhĩ Khắc” mới bớt giận, xoay người đi xuống cầu thang bên phải.
Mấy người bên “Động vật xx” ngồi khán đài đối diện không ngừng cười: “Nhìn khẩu hiệu cổ vũ bên Sở giáo dục kìa, chữ “Du” trong “Cố lên” như có giọt dầu phía dưới thật!” (*Cố lên tiếng trung là 加油,đọc là Jiāyóu, nghĩa riêng từng từ là châm dầu)