Rất nhanh đã đến kì thi cuối học kì một năm lớp mười một.
Hạ Cửu Gia vẫn là thí sinh số một ở phòng thi số một, Thẩm Hi cũng vẫn là thí sinh số hai ở phòng thi số một.
Buổi sáng hôm ấy Hạ Cửu Gia đến phòng ngủ số 338 gọi Thẩm Hi cùng đi. Thẩm Hi bảo cậu chờ một chút, sau đó khoan thai chậm rãi lấy từ bàn ra một quả bong bóng màu xanh da trời. Bong bóng đã được thổi to lên nhưng bị xì hơi ít nhiều nên trông khá èo uột.
Hạ Cửu Gia: “???”
“Đông nhi”, Thẩm Hi bắt đầu mở dây buộc bong bóng, “Cậu nhớ cái này không?”
“Đây là...?”
Thẩm Hi ung dung đáp: “Ngày 30 tháng 12, đêm mọi người trang trí lớp học, đây là quả bong bóng do cậu thổi.”
Hạ Cửu Gia: “...” Ngày 31 tháng 12 là tiệc liên hoan nên trước đó mọi người cùng nhau trang trí bục giảng. Hạ Cửu Gia nhớ lúc ấy mình cũng giúp thổi mấy quả bong bóng màu sắc rực rỡ, cùng các bạn học treo lên tường.
Thẩm Hi một tay nắm chỗ miệng bong bóng, một tay kéo sợi dây trắng buộc bóng ra: “Tớ đã chú ý vị trí cậu treo... Tiệc liên hoan vừa kết thúc là tớ trộm lấy ngay, dùng nó làm hơi thở điểm cao.”
Hạ Cửu Gia lại: “...” Hơi thở điểm cao từng xuất hiện hai lần trong quá khứ. Lần đầu tiên Thẩm Hi thổi vào trán cậu, cậu được hạng nhất khối. Lần thứ hai cậu bị lừa thổi hơi vào chiếc máy bay giấy gập bằng tờ nháp toán, sau đó Thẩm Hi suýt chút nữa được hạng nhất, tổng điểm chỉ thua cậu 0,5.
“Tớ ngẫm ra rồi,“ Thẩm Hi quẳng sợi dây đi, “Lần trước chỉ thổi thử lên giấy nháp, số lượng không đủ.... Lần này là bong bóng chứa đầy hơi, chắc chắn có hiệu quả tốt.”
“...”
“Đông nhi, đây đều là những thứ đã di chuyển trong cơ thể cậu nha.” Thẩm Hi huýt sáo một tiếng, đưa mắt lên nhìn Hạ Cửu Gia, sau đó thoáng buông lỏng ngón tay đang giữ miệng bong bóng.
Trong tưởng tượng của cậu thì bong bóng sẽ từ từ nhả khí, hơi thở mấy ngày trước của Đông bảo sẽ nhẹ nhàng phun lên mặt cậu, còn Đông bảo sẽ đứng nhìn toàn bộ quá trình, khuôn mặt vừa trắng lại vừa dễ xấu hổ sẽ nổi lên một lớp đỏ ửng.
Nhưng thực tế chỉ thấy bong bóng phun cái “phụt” một lượng lớn không khí vào mặt Thẩm Hi, thổi cho Thẩm Hi híp cả mắt, gò má giật giật, tóc mái bay tán loạn, chỉa lung tung như ổ gà! Sau đó vì Thẩm Hi đã buông lỏng tay, khí bên trong không còn sự ngăn cản, không khí bên ngoài đẩy ngược lại làm bong bóng thoát khỏi ngón tay, phụt phụt phụt bắn thành hình chữ Z hướng về phía cửa sổ.
“Má nó! Mạnh dữ vậy!” Thẩm Hi ngẩn người.
Bong bóng rơi xuống đất mà vẫn chưa ngoan ngoãn, nó dùng lượng khí còn sót lại để lăn qua lộn lại, xoay tới xoay lui khiến bạn học hạng hai toàn khối Thẩm Hi bắt mãi không được, nhào về hướng đông chộp về hướng tây, càng đi càng xa.
Cuối cùng bong bóng cũng biến thành một lớp cao su xẹp lép dán chắc vào mặt đất phòng ký túc xá. Thẩm Hi nhặt nó lên, cất cẩn thận, rồi đến trước gương lấy lược chải đầu: “Haiz, nó mạnh quá... Nhưng khí phun trên mặt chắc đủ dùng rồi...”
Hạ Cửu Gia im lặng.
Lại thêm lần nữa cậu cảm thấy mình yêu một người ngốc nghếch.
Vừa thông minh vừa ngốc nghếch lại chẳng có chút mâu thuẫn nào.
- ------------
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn.
Hạ Cửu Gia phát hiện lần này mình rất khác thường, mỗi khi cậu đọc xong một đề bài, cậu không chỉ cân nhắc mình có thể làm được hay không mà cậu còn nghĩ xem Thẩm Hi có làm được hay không.
Cậu vừa viết đáp án vừa nghĩ: Câu cổ văn này có trong <Điểm kích danh sư>, Thẩm Hi hẳn sẽ làm được... Bài thơ cổ “Mỹ nhân nhi” này đã từng giảng qua, Thẩm Hi nhất định biết... Đoạn văn hiện đại này... ừm không có câu đáp án nào nước đôi mập mờ, Thẩm Hi có thể lấy được tròn điểm...
Đề nghị luận... chắc rất thích hợp với Thẩm Hi.
Chậc, Hạ Cửu Gia nghĩ: Mình điên rồi.
Buổi chiều thi toán và vật lý. Toán thi hai tiếng, Vật lý thi nửa tiếng. Đề thi hai môn này lần nữa thể hiện phong cách đặc trưng của trường R – các môn khoa học tự nhiên đặc biệt khó. Nghe nói là nhà trường muốn rèn luyện tư chất tâm lý cho học sinh – có năm kia, đề đại học toán lý hóa đặc biệt khó, rất nhiều học sinh bật khóc ngay tại chỗ, chỉ có học sinh trường R mặt vô cảm toàn tập.
Thật ra lần thi cuối kỳ này vì Thẩm Hi gieo họa nên Hạ Cửu Gia cũng không chú tâm học tập mấy. Cậu đã tẩy não bản thân mấy lần, tự nhủ phải đem mấy chuyện nhỏ nhặt râu ria xem như “chuyện vô cùng quan trọng”, tự ép mình phải làm ngay lập tức, chứ không thể chần chờ đến sau thi. Ví dụ, phải giặt ngay rèm cửa sổ, phải thay chăn đệm phòng ký túc xá, nhất định phải mua món đồ nọ, phải liên lạc người bạn kia... Tóm lại, tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn học tập, cậu không có thời gian để học tập.
Nhưng trong lúc viết đáp án, Hạ Cửu Gia buồn bã nhận ra – câu nào cậu cũng biết làm.
Không một câu nào để trống đáp án.
Hạ Cửu Gia khẽ thở dài, ghi nhớ tất cả những câu hỏi khó, những dạng đề mới ít gặp, cả phần đề bài và đáp án.
Chờ thầy giám thị thu hết bài thi, Hạ Cửu Gia lập tức xoay người xuống bàn dưới, tay nắm chặt bút, có chút khẩn trương hỏi Thẩm Hi: “Thẩm Hi, phần đại số ý, câu hỏi nhỏ cuối cùng của đề cuối cậu tính ra bao nhiêu?”
“Hả?” Thẩm Hi đang quay bút, cậu sững sờ mấy giây mới đáp: “30“.
“Ừ” Đây là câu khó nhất trong toàn bài, Hạ Cửu Gia nghe đáp án của Thẩm Hi giống hệt với mình thì mới yên tâm một chút. Cậu gật đầu rồi lại hỏi: “Câu 10 phần trắc nghiệm, cậu chọn đáp án gì?” Câu này không phải rất khó, nhưng có cạm bẫy, nếu không cẩn thận sẽ bị mắc lừa.
Thẩm Hi: “D“.
“Ừm” Hạ Cửu Gia khá hài lòng, lại gật đầu một cái, hỏi tiếp: “Môn Lý câu cuối của đề cuối đáp án là gì?”
“Chờ chút tớ nhớ lại...” Thẩm Hi ngậm viên kẹo, “3 phải không?”
“Ừ... trắc nghiệm câu 8?”
“Cái gì?”
“Hai thanh kim loại MN, OP đặt song song có quỹ đạo tròn ----”
“Tớ biết”, Thẩm Hi hơi khó hiểu, “Nhưng Đông bảo à, sao tự nhiên cậu lại dò đáp án với tớ vậy?” Cậu biết Đông bảo của cậu luôn tự tin hết nấc, chưa bao giờ phải dò đáp án.
Hạ Cửu Gia hít thở sâu, mỉm cười đáp: “Có mấy câu tớ không chắc chắn đáp án lắm.”
Thẩm Hi kinh ngạc hỏi lại: “Đông nhi... Cậu có nhiều câu không chắc đáp án như vậy sao???” Khó tin! Chẳng lẽ trạng thái của Đông bảo không tốt lắm, dẫn đến phát huy thất thường?
Thẩm Hi bỗng nhiên hưng phấn. Vừa đau lòng vừa hưng phấn, y như bị tâm thần phân liệt.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia ráng kiềm chế ý muốn đánh một trận, tiếp tục xác nhận: “Chọn câu gì?”
“AC.” Trong tất cả các môn thì chỉ có Vật lý là được chọn nhiều đáp án.
Tim Hạ Cửu Gia rớt một nhịp, cậu nói: “Tớ chọn ABC.”
“...” Thẩm Hi bắt đầu hồi hộp, “Đề bài... cậu còn nhớ không?”
“Nhớ.” Hạ Cửu Gia đọc lại đầy đủ đề bài.
Thẩm Hi nói: “AC chắc chắn chính xác. Câu B là gì?”
Hạ Cửu Gia lại nói không sai một chữ.
“Ừm...” Thẩm Hi cúi đầu tính toán.
Hạ Cửu Gia cũng quay người lên tính lại, trong lòng mơ hồ hy vọng là bản thân mình có sơ sót.
Nhưng mà, sau nhiều lần Hạ Cửu Gia vẫn cảm thấy mình không chọn sai.
Cậu quay đầu lại, nhìn Thẩm Hi đang viết.
Rất nhanh chóng cậu liền phát hiện ra vấn đề, dùng ngón tay gõ cộc cộc lên tờ giấy nháp tính toán của Thẩm Hi: “Chỗ này... phải là... Vậy nên B 0.75 không có sai.”
“...!!!” Thẩm Hi gặp đả kích lớn!!!
Mới vài giây trước cậu còn cảm thấy trạng thái của Đông bảo không tốt, phát huy thất thương mà giờ sự thật đẫm máu cho thấy mình phạm lỗi hơn Đông bảo nhiều!!!
“Thử một chút” lại bỏ cậu mà đi.
Trong nháy mắt, viên kẹo ngậm trong miệng trở nên nhạt nhẽo, Thẩm Hi cắn bể thành hai miếng, không thèm ngậm nữa.
Hạ Cửu Gia thật sự bị Thẩm Hi chọc giận đến muốn nổ tung!!!
Giọng nói cậu vẫn mềm mại, nhưng lời thì chẳng dễ nghe chút nào. Hạ Cửu Gia kịch liệt phê bình: “Thẩm Hi, bình thường cậu học cái gì??? Tại sao học hành chẳng đâu vào đâu chứ???”
Thẩm Hi: “...”
“Là do không tập trung? Hay là không nắm bắt được phương pháp?”
Hạ Cửu Gia dùng những lời đã từng nghe giáo viên mắng học sinh kém: “Cứ tiếp tục như vậy thì làm bao nhiêu bài nữa cũng vô ích. Tớ đề nghị cậu xem lại thái độ và kết quả học tập của cậu, nếu phải thay đổi thì nhanh đổi. Thời gian trôi qua quá lãng phí, cậu học không phải cho thầy cô hay phụ huynh xem, mà là học cho bản thân mình, dĩ nhiên cũng là cho...học.” Một chữ ở giữa bị lược bỏ.
Thật là... Hạ Cửu Gia nghĩ: Thẩm Hi học không có hiệu quả gì, ngay cả tăng một hạng cũng không làm được!!!
Tề Noãn ngồi bàn thứ ba nghe thấy: “...!!!” Đây là đoạn đối thoại gì vậy??!
Người xếp hạng hai toàn khối mà học hành không được ư???
Nói xong những lời này, Hạ Cửu Gia cũng có chút giật mình. Là một người “không lấy được hạng nhất sẽ chết”, cậu lại thật sự hy vọng mình bị một người khác vượt qua???
- ------------
Buổi tối hôm ấy, Hạ Cửu Gia trở về phòng 336, lục tung cả phòng lên, cuối cùng cũng tìm được túi bùa may mắn cầu cho học hành sự nghiệp mà ba Hạ Vĩnh Hòa của cậu xin từ một ngôi chùa nào đó ở Nhật Bản.
Nghe nói rất là linh.
Thật ra cậu không tin những thứ này. Nhưng mà... biết đâu được?
Hạ Cửu Gia lật tới lật lui nhìn một lúc, cuối cùng cất trong túi áo lông.
Môn thi đầu tiên của ngày thứ hai vẫn theo thường lệ là tiếng Anh.
Lúc Thẩm Hi ra cửa đi vệ sinh, Hạ Cửu Gia quay xuống bàn sau, nhét “bùa may mắn” vào túi áo len của Thẩm Hi.
Vừa bỏ vào thì đầu ngón tay Hạ Cửu Gia chạm phải một vật. Cậu lấy vật ấy ra ngoài, thì ra là một mẩu giấy nhỏ.
“...!!!”
Đây là... phao thi???
Hạng hai toàn khối, làm phao??!!
Hạ Cửu Gia đen mặt mở ra tờ giấy kia, phát hiện sự việc không phải như mình nghĩ.
Nó là một tờ photocopy, trên đó có một hàng chữ thanh tú. Hạ Cửu Gia ngay lập tức nhận ra xuất xứ của nó, đó chính là lời chúc mình đã viết trên tấm thiệp mừng năm mới. Dòng chữ ghi: “Chúc bạn học tập tiến bộ, hạng sẽ tăng cao.”
“...” Hạ Cửu Gia nhét bùa may mắn vào túi nhỏ của áo khoác, cậu cảm thấy chỗ đó sẽ không dễ bị phát hiện, sau đó ngay lúc cậu đang gập lại tờ giấy kia, Thẩm Hi yên lặng xuất hiện sau lưng Hạ Cửu Gia, nhẹ nhàng hỏi: “Đông nhi, đang làm gì vậy?”
Hạ Cửu Gia mặt không đổi sắc nói dối: “Quên mang kẹo nên đang tìm một hai viên.”
Thẩm Hi nói: “Bên túi kia kìa.”
“Ừm.” Hạ Cửu Gia suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Cậu mang tờ giấy này theo để làm gì?”
“Làm bùa may mắn.”
Hạ Cửu Gia không thể giải thích được: “Phải đi chùa cầu mới linh chứ. Lời chúc của tớ không có tác dụng đâu.”
“Có tác dụng mà.”
“Hứ, tớ cũng nào có phải thần tiên.”
“Cậu chính là.” Thẩm Hi cầm lấy tờ giấy kia, cúi đầu mở ra đọc, “Cậu là ừm... của tớ. Dù sao tớ cảm thấy mang cái này bên người tác dụng hơn hẳn mọi thứ khác.”
=======
Editor”s Note: Đã sốt ruột muốn yêu đương mà bạn trai còn làm sai đề, chán XD