“Hắn đã giết đến điên rồi, tiếp tục như vậy tất cả mọi người đều phải chết. Nếu còn phải tuân theo những quy tắc lung tung rối loạn kia, tôi hoài nghi hệ thống là cố ý hành hạ người chơi đến chết, người cùng quỷ đấu, vui đùa cái gì vậy.” Trần Giai Kiệt trong lòng từng đợt phát lạnh, hệ thống chính là muốn trói tay chân bọn họ, mặc cho NPC tàn sát. Đạo cụ rút được lại không thể dùng, đây không phải vô nghĩa sao?
Này còn chưa tính, sức mạnh của Thẩm Thanh Thu là thuộc về chính mình, nói trắng ra hệ thống không có tư cách cướp đoạt năng lực của nàng, bằng không đủ loại màu sắc hình dạng người chơi tiến vào phó bản lại có ý nghĩa gì. Dù thông minh thế nào cũng bị hệ thống làm cho phế, lại mạnh mẽ thế nào cũng vô dụng, vậy còn gì là công bằng?
Giả thiết mà hệ thống đặt ra tại phó bản này rõ ràng là muốn phế đi công phu của Thẩm Thanh Thu, kia hoàn toàn là gian lận!
Đúng lúc này, hệ thống cuối cùng phát ra tiếng, “NPC trong phó bản hận ý quá nặng, trước khi đầu sỏ gây tội chết, người chơi cần thiết bị hạn chế, hành vi hệ thống đều phù hợp yêu cầu, thỉnh không cần vọng ngôn.”
Tiêu Mộ Vũ cắn chặt răng, trong lòng nàng đã sớm dự liệu, đây là muốn các nàng đứng ngoài nhìn Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm chết. Thiện ác đều có báo ứng, bọn họ bị trừng phạt là đúng tội, nhưng cố tình hệ thống lại bắt các nàng duy trì nhân thiết, căn bản chính là tự mâu thuẫn, ai có thể trơ mắt nhìn cha mình bị hành hạ đến chết.
Thẩm Thanh Thu ánh mắt hơi ngưng, nàng thoáng nhìn Tiêu Mộ Vũ, lập tức giãy giụa đứng lên đi về phía Thẩm Vạn Lâm. Nhưng mới đi được hai bước nàng liền lảo đảo ngã trên mặt đất, bi thương kêu một tiếng: “Cha!”
Thẩm Thanh Thu sắm vai chính là một đại tiểu thư yếu đuối, nhìn trước mắt phụ thân mình bị tra tấn, chỉ có thể nằm liệt trên mặt đất đau đớn kêu lên, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Một màn này phá lệ tình ý chân thành, mấy người Trần Giai Kiệt nghe được đều phát ngốc, phó đội nhập diễn sâu như vậy?
Đổng Trọng Hiên: “....” Vừa rồi nữ nhân đầy sát khí uy hiếp hắn, chỉ là ảo ảnh sao?
Tiêu Mộ Vũ lúc ban đầu cũng sửng sốt, nhưng nàng thực mau liền minh bạch dụng ý của Thẩm Thanh Thu, tất nhiên phải duy trì nhân thiết, nhưng tỏ vẻ bên ngoài là được rồi. Vì vậy nàng liếc nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, có chút buồn cười.
Rất nhanh, Tiêu Mộ Vũ đồng dạng biểu tình thống khổ, lảo đảo đi về phía Tiêu Càn. Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm không phải ngốc, hai cô đã sớm hiểu được vấn đề, một phen nhào qua giữ chặt Tiêu Mộ Vũ, than thở khóc lóc: “Tỷ đi qua chỉ có thể chịu chết, tỷ bình tĩnh lại.”
Trần Giai Kiệt cũng phản ứng kịp, vội vàng lôi kéo Thẩm Thanh Thu, mang nàng cách xa Thẩm Vạn Lâm.
“Thanh Thu, cô cô liều mạng cứu ngươi, ngươi bình tĩnh một chút, không thể đi, chúng ta cứu không được dượng.”
Vì thế năm người ở nơi đó triền thành một đoàn, mà bên kia Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm bị Đổng Trọng Hiên tra tấn đến hơi thở thoi thóp.
Nhìn Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu thống khổ, Đổng Trọng Hiên càng khoái chí, mà ba người giấy đối Thẩm Vạn Lâm Tiêu Càn hận đến tận xương, căn bản không để ý những người khác. Chúng nó không ngừng cắn xé con mồi, lực đạo như dã thú, mỗi một lần đều cắn rớt thịt, không đến một lát, hai người Tiêu Càn đã thương tích đầy mình, máu tươi thịt nát tán lạc đầy đất, dày đặc huyết tinh khiến người từng đợt buồn nôn, tình cảnh này không khác lăng trì.
Vì thế Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu không có tiếp tục biểu diễn, vô luận là dạng nhân vật gì nhìn đến cảnh tượng như vậy, cũng không biện pháp làm ra phản ứng khác, kia đã là luyện ngục nhân gian.
Ba người giấy đều bị máu tươi nhuộm đỏ, Đổng Trọng Hiên ở một bên làm kẻ khống chế sắc mặt thập phần hưởng thụ, hắn ngửi mùi máu tươi trong không khí, duỗi tay hứng lấy máu từ người Tiêu Càn nhỏ giọt xuống, sau đó từng chút uống cạn như đang nhấm nháp mỹ vị.
Hình ảnh này thập phần ghê tởm cùng khiếp người, mà thân thể Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm đã dần không còn da thịt, xương cốt đều lộ ra tới, nhưng họ vẫn chưa chết, cả người bởi vì đau đớn mà co rút run rẩy.
Tiêu Mộ Vũ khàn giọng nói: “Đừng giày vò họ, giết đi.”
Nàng cũng không phải thương hại bọn họ, nàng biết đối với Đổng Trọng Hiên, loại thâm cừu đại hận kia phải đổi bằng xả thịt uống máu mới có thể bù đắp. Nhưng nàng là người, chứng kiến cảnh trừng phạt ghê rợn này sao có thể chịu đựng được.
Kỳ thật nàng hiểu rõ chính mình chỉ là người phàm, nói thẳng ra, Đổng gia bi thảm cùng thống khổ không liên quan đến nàng. Mà trước mắt Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn bị hành hạ tàn nhẫn, bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy, cho dù biết bọn họ bị trừng phạt đúng tội, giờ phút này nàng cũng vô pháp nhẫn nại.
Điều này cũng giải thích được vì sao luôn có người đứng ra che chở cho kẻ ác, chỉ trích người khác báo thù tàn nhẫn, đổi lại là họ, chỉ sợ ra tay còn ác liệt hơn nhiều.
Đổng Trọng Hiên ha hả nở nụ cười, hắn quan sát biểu tình của Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, dào dạt đắc ý. Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nhẫn nại, nàng thật sự rất muốn nói một câu, ngươi nhanh kết thúc đi, muốn giết thì cứ giết, kéo dài tra tấn để làm gì? Nhiều nhất chỉ có thể khiến nàng ghê tởm mà thôi.
Nhưng nàng không thể chọc giận kẻ điên, vì thế liền bày ra vẻ mặt hoảng sợ tuyệt vọng mà nhìn hắn, nhưng đáy mắt lại là nhất phái hờ hững.
Đại khái là chơi chán rồi, Đổng Trọng Hiên liếc nhìn hai người dưới chân, bắt lấy đầu bọn họ xoay ngược hướng về Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.
Hắn mở miệng hàm hồ nói, “Nhìn con gái các ngươi đi, chờ lát nữa các nàng chính là tân nương tử của ta, sau đó ta sẽ tiễn các nàng xuống gặp các ngươi.”
Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn thống khổ rên vài tiếng, giãy giụa lắc lắc đầu, giây tiếp theo bị Đổng Trọng Hiên hung hăng cắn đứt yết hầu, ba người giấy cũng theo lệnh hắn nhào vào nhấm nuốt cắn xé, tràng cảnh thật sự rợn người.
Máu tươi của kẻ thù tẩm bổ thân thể hắn, da thịt hắn bắt đầu có sắc thái, chỉ tiếc gương mặt vẫn khô quắt nhăn nheo tựa như xác ướp.
“Tại sao hắn biến thành như vậy?” Tiêu Mộ Vũ trong lòng căng chặt, nhìn Mai Thiên Thiên.
Mai Thiên Thiên thở hổn hển nói, “An ca ca có một quyển sách cấm, trong đó ghi lại rất nhiều phương thức chiêu hồn ác liệt, mà ta cũng học được cách chế tác người giấy từ nơi ấy. Thi thể Đổng Trọng Hiên chìm nơi đáy sông căn bản tìm không thấy, chỉ bằng cách này mới có thể tìm về. Nhưng An ca ca không nghe ta, hắn dùng người giấy làm vật chứa hồn phách Đổng Trọng Hiên, còn bắt cóc tám nữ hài.”
“Mệnh cách thuần dương vốn khắc chế tà vật, nhưng vì chết thảm nên hóa thành cực hạn âm tà, bị An ca ca dùng làm trận pháp củng cố hồn phách Đổng Trọng Hiên, mà Đổng Trọng Hiên cũng dần khôi phục ý thức chính mình. Nhưng hồn phách hắn lây dính tám mạng người chứa đầy oán khí, hắn chỉ có thể biến thành ác quỷ đánh mất nhân tính, hắn bắt An ca ca hiến tế.”
Đổng Trọng Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mai Thiên Thiên, hắn đã hoàn toàn đánh mất tính người, trong lòng chỉ có oán hận, hắn nhìn chằm chằm Mai Thiên Thiên, trong cổ họng phát ra tiếng hô trầm thấp, ngay sau đó chộp lấy Mai Thiên Thiên.
Tiêu Mộ Vũ lập tức tiến lên ngăn trở, lôi kéo Mai Thiên Thiên nhanh chóng lui về phía sau.
Đúng lúc này, hệ thống mở miệng nói: “NPC đã mất đi ý thức, báo thù hoàn thành. Nhưng NPC Mai Thiên Thiên vẫn còn sống, cốt truyện như cũ tiếp diễn, mời người chơi tự hành lựa chọn, giết hay tha? Hữu nghị nhắc nhở, oan oan tương báo khi nào dứt, giết chóc một khi bắt đầu cũng chỉ có lấy sát ngăn sát, tử vong như bóng với hình.”
Hệ thống vừa nói xong, năm người Tiêu Mộ Vũ tức khắc sửng sốt, Thẩm Thanh Thu trước tiên nhìn về phía Mai Thiên Thiên. Sau khi Mai Thiên Thiên được Tiêu Mộ Vũ cứu, liền ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Trong mắt Thẩm Thanh Thu nổi lên sát khí, đặc biệt là khi nhìn đến y phục Tiêu Mộ Vũ bị Đổng Trọng Hiên trảo ra một đạo vết máu, tay phải của nàng gắt gao nắm chặt.
Mấy người Trần Giai Kiệt làm sao không rối rắm, Thẩm Thanh Thu bị hệ thống giam cầm sức mạnh, mà ba người bọn họ thân thủ chỉ hơn người thường một chút, đạo cụ gì đều không thể dùng.
Đổng Trọng Hiên đã hoàn toàn biến thành lệ quỷ, hắn thậm chí đều không lưu tình đối với ba người giấy là cha mẹ cùng thê tử hắn, trực tiếp tóm lấy bọn họ xé nát, rút đi hồn phách.
Hắn âm trầm trầm cười, đi bước một tới gần, nếu ba người Trần Giai Kiệt không thể vượt lệnh cấm sử dụng thẻ bài, tất cả đều sẽ bị giết chết!
Mai Thiên Thiên cũng cảm giác được Thẩm Thanh Thu sát khí, bà ta cũng không cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc bà ta chính là đồng phạm giết Thẩm Vũ Nhu cùng Thẩm Vạn Lâm.
Nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ là bước nhanh xông tới, trầm giọng nói: “Trốn xa một chút.”
Ngay sau đó nàng đỡ lấy Tiêu Mộ Vũ kéo trở về, Mai Thiên Thiên sửng sốt, bàn tay đặt trong ống tay áo có chút do dự, lúc này mới lui về phía sau.
Thẩm Thanh Thu đỡ Tiêu Mộ Vũ, đối ba người Trần Giai Kiệt nói: “Không thể giết bà ta.”
Bởi vì một câu 'Thiện cảm dưới 60 điểm, giết chết bất luận tội' rõ ràng là cái bẫy rập, không lý nào độ hảo cảm chỉ dùng để trang trí.
Mà Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ liền thông tuệ hơn người, học sinh giỏi không chỉ đơn thuần giải đề, mà còn phải hiểu được tâm tư người ra đề, tìm ra chỗ dễ cùng chỗ khó của đề bài. Nếu ngay từ đầu Tiêu Mộ Vũ còn không biết nên như thế nào ứng đối tử cục này, hệ thống thình lình đưa ra kiến nghị liền cho nàng đáp án.
“Oan oan tương báo khi nào dứt, giết chóc một khi bắt đầu cũng chỉ có thể lấy sát ngăn sát, tử vong như bóng với hình. Cha ta cùng Thẩm bá bá giết mười mấy mạng người Đổng gia, họ cuối cùng cũng chết dưới tay hậu nhân Đổng gia. Nhưng tám cô nương kia vô tội, Thanh Thu cô cô cũng vô tội, cho nên Mầm An cần thiết trả giá đại giới. Chính là chúng ta cũng không có hại qua bất luận kẻ thù nào, nhị nương, ngươi nhanh trốn đi, nơi này để lại cho chúng ta giải quyết.” Vừa nói, nàng vừa lấy ra người giấy bị cuộn lại đưa cho Mai Thiên Thiên.
Mai Thiên Thiên không nhìn ra bi thống cùng sợ hãi trên mặt Tiêu Mộ Vũ, tựa hồ từ đầu tới cuối Tiêu Mộ Vũ đều bình tĩnh như vậy. Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, còn đưa cho mình người giấy bị cuộn lại, Mai Thiên Thiên liền biết, Tiêu Mộ Vũ hiểu hết mọi chuyện.
Năm người đứng che trước mặt Mai Thiên Thiên, ra sức đối phó Đổng Trọng Hiên, không khác gì châu chấu đá xe. Thẩm Thanh Thu mắt thấy ba người Trần Giai Kiệt đều bị Đổng Trọng Hiên đánh ngã, trong lòng mơ hồ có chút tuyệt vọng, nàng thậm chí không màng chuyện gì khác, muốn quay đầu lại giết Mai Thiên Thiên.
Mà Tiêu Mộ Vũ vẫn nắm chặt quân đao, thần sắc tuy rằng ngưng trọng lại như cũ trầm tĩnh, Thẩm Thanh Thu không biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, nhưng đôi mắt kia luôn kiên nghị sáng ngời dù đứng giữa ranh giới sinh tử, phảng phất hết thảy đều trong dự liệu của nàng ấy.
Lúc Đổng Trọng Hiên nhào lại đây, Tiêu Mộ Vũ lập tức đẩy Thẩm Thanh Thu ra, đối nàng liếc mắt một cái. Tuy thực vội vàng, nhưng Thẩm Thanh Thu rất quen thuộc với biểu tình kia, tựa như trước đó Tiêu Mộ Vũ nhìn mình, ôn hòa lại chắc chắn nói, “Chị tin em đi, Thanh Thu.”
Thẩm Thanh Thu đành phải từ bỏ ý nghĩ được ăn cả ngã về không, để mặc thân hình mảnh mai của mình nghiêng đảo mấy bước, nhưng nàng lại không hề té nhào như trong dự liệu, mà được người đỡ.
Nàng quay đầu vừa thấy, ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc qua đi chính là như trút được gánh nặng. Mai Thiên Thiên chỉ giúp Thẩm Thanh Thu không té ngã, thực mau liền buông tay.
Ngay sau đó Mai Thiên Thiên cắn vỡ đầu ngón tay chính mình, từ trong tay áo lấy ra hình nhân mặc áo trắng, nhanh chóng thấm máu lên giữa mày của nó.
Hình nhân này mặt mày sinh động như thật, đường nét rõ ràng chính là Đổng Trọng Hiên, sau khi Mai Thiên Thiên chấm máu lên, động tác Đổng Trọng Hiên tức khắc cứng lại.
Hắn thực mau liền phát hiện là Mai Thiên Thiên động tay chân, dữ tợn gào rống hướng về bên này.
Thẩm Thanh Thu vội túm Mai Thiên Thiên nhanh chóng né tránh, Tiêu Mộ Vũ cũng nhân cơ hội xoay người nhảy lại đây, quân đao cắm vào sau lưng Đổng Trọng Hiên. Mai Thiên Thiên lại duỗi tay thấm máu lên hai mắt hình nhân, một đạo hồng quang đột nhiên xuất hiện trong mắt Đổng Trọng Hiên, khiến hắn đau đớn bưng kín đôi mắt.
“Nhược điểm của hắn là đôi mắt, nhanh đào mắt hắn, ta không thể ra sức thêm nữa.” Mai Thiên Thiên năng lực có hạn, bà cũng không thể tàn nhẫn khống chế người giấy như Đổng Trọng Hiên đã làm. May là trước đó Đổng Trọng Hiên hoàn hồn tuyển tân nương, làm lộ ra sinh thần bát tự, bằng không hiện tại Mai Thiên Thiên cũng không cơ hội ra tay.
Quân đao đâm xuyên thân thể Đổng Trọng Hiên giống như cắm vào bùn đất, không gây ra bất luận thương tổn đáng kể gì. Tiêu Mộ Vũ nghe được Mai Thiên Thiên nói, duỗi tay bắt lấy vai Đổng Trọng Hiên, cong gối đánh vào bên hông của hắn, chân rơi xuống đất lại không chút do dự đá vào khớp chân đối phương.
Đổng Trọng Hiên bưng kín đôi mắt, bị Tiêu Mộ Vũ liên tục công kích, thật mạnh quỳ gối trên mặt đất.
Hắn giận không thể át, duỗi tay chộp về phía sau, Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu né tránh, quân đao ép xuống, đem tay phải hắn đóng vào trên vai.
Trần Giai Kiệt đã sớm xông lại đây bắt lấy tay trái Đổng Trọng Hiên, liều mạng bẻ ngược. Đổng Trọng Hiên đã nhận ra ý đồ của các nàng, cả người sức lực bạo trướng, Trần Giai Kiệt bị hắn kéo đi qua nhưng liều chết cũng không chịu buông tay, làm hắn không thể che đôi mắt.
Tô Cẩn thấy Trần Giai Kiệt giữ không được, cô lập tức gia nhập chiến cuộc, dùng sức giữ tay Đổng Trọng Hiên. Tả Điềm Điềm chỉ có thể phụ giúp Tiêu Mộ Vũ đè nặng chân hắn, ngăn cản hắn đứng lên.
Thẩm Thanh Thu xem tình thế nguy cấp, cắn răng cơ hồ là lăn đi qua, tay phải tiếp nhận quân đao của Tiêu Mộ Vũ, dùng hết toàn lực nhanh chóng đâm vào mắt trái Đổng Trọng Hiên. Quân đao sắc bén vô cùng, mang theo sát khí của chủ nhân, chỉ nghe một tiếng pha lê vỡ vụn, lưỡi đao thuận lợi cắm đi vào.
Đổng Trọng Hiên điên cuồng hét lên một tiếng, trên người một cổ quỷ khí âm lãnh phun trào mà ra, đau đớn làm cho sức mạnh của hắn bộc phát đến đáng sợ, đem năm người Tiêu Mộ Vũ đánh bay đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu là người bị công kích mạnh nhất, nàng ngã lăn trên mặt đất thiếu chút nữa ngất đi, mà quân đao bị đánh văng liền cắm vào vách tường sau lưng nàng, suýt nữa đã lấy đi mạng nàng.
Thẩm Thanh Thu phun ra hai ngụm máu, căn bản không thể động đậy. Nàng đã quen việc mình vô dụng trong phó bản này, chỉ có thể giãy giụa nhìn Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ thực mau liền bò dậy, hẳn là không chịu thương tích lớn. Trong lòng Thẩm Thanh Thu cũng có chút an ủi, chỉ cần người yêu của nàng không sao thì tốt rồi.
Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu hộc máu, đã là ngực phát run, nhìn nữ nhân xưa nay hiếu thắng giờ phút này ngã trên mặt đất, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng một cái liền không nhúc nhích, càng là tay chân lạnh lẽo.
Đổng Trọng Hiên đã phát cuồng, hắn che lại mắt trái, nồng đậm hắc khí từ trong hốc mắt trào ra, kia còn sót lại một con mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, lập tức liền xuất hiện trước mặt nàng.
Trần Giai Kiệt cách gần nhất cũng bất chấp cả người phát đau, giãy giụa bò dậy đấm một quyền lên đầu Đổng Trọng Hiên, nhưng gương mặt đối phương xoay lại, bởi vì phẫn nộ mà nứt vỡ, một chưởng liền đem Trần Giai Kiệt đánh bay xa, lần này Trần Giai Kiệt đã không thể động đậy.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ đều đang phát run, nàng lần đầu hận chính mình không thể mọc cánh bay đến bên người Thẩm Thanh Thu, thậm chí hối hận vì chính mình hành xử quá lý trí.
Thẩm Thanh Thu thực không cam lòng, nàng cắn răng lẩm bẩm: “Bằng vào ngươi, cũng muốn giết được ta sao?”
Lúc này Đổng Trọng Hiên đã nâng tay chụp vào cổ Thẩm Thanh Thu, ngay khi Tiêu Mộ Vũ khóe mắt muốn nứt ra, một cái người giấy đột nhiên chui khỏi vạt áo Thẩm Thanh Thu, lập tức bắn vào mắt phải của Đổng Trọng Hiên, khoảng cách quá gần khiến hắn không kịp phòng ngừa, bị người giấy kia cắm sâu vào trong mắt, tức khắc che lại đôi mắt điên cuồng gào rống.
Toàn bộ căn phòng chìm trong cuồng phong gào thét, sở hữu bàn ghế trực tiếp nứt vỡ, Tiêu Mộ Vũ nhào lại đây ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu, mặc cho đồ vật bị gió cuốn nện ở trên người, rất đau, nhưng nàng lại vô cùng an tâm.
Thẩm Thanh Thu của nàng vẫn còn sống.
Đổng Trọng Hiên vô pháp tiếp tục càn quấy, hắn cuồng nộ thét chói tai, nặng nề ngã xuống đất.