Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 116: Chương 116: Phiên ngoại (1): Thẩm Tiêu đời thực (1)




Lúc Tiêu Mộ Vũ gặp Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên, chính mình vẫn còn đang trong tã lót, đều nói trẻ sơ sinh không có ký ức, nhưng Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mình vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng lúc đó.

Sau khi lớn lên nàng cũng từng nghĩ mình có thực sự nhớ cảnh tượng lúc nhỏ hay không, hay là đã tái hiện lại sau khi nghe ba mẹ miêu tả, nhưng hình ảnh đó rất rõ ràng và sắc nét. Tuy nhiên có một điểm kỳ quái chính là, cảm giác cùng tâm tình thuộc về nàng, nhưng thị giác lại chính là góc nhìn của thượng đế, giống như nàng đang nhìn chằm chằm vào chính mình và Thẩm Thanh Thu từ trên không trung vậy.

Khi đó, Thẩm Thanh Thu chưa đầy hai tuổi, vì mới tập đi không lâu nên trông nàng ấy giống như một bé chim cánh cụt, đang lắc lư xung quanh.

Tiêu Mộ Vũ nhớ rất rõ ràng, nàng được mẹ ôm vào lòng, mẹ ngồi trên ghế đẩu, nàng nhìn xung quanh liền thấy được Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu mặc một chiếc áo phông trắng và quần yếm, tóc máu vẫn chưa cạo, được búi lại bằng đồ cột tóc hình quả bóng. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đáng yêu như búp bê sứ.

Nàng ấy loạng chòa loạng choạng lại đây, đôi tay mềm mại đặt lên cánh tay của mẹ, nhón chân muốn nhìn vào trong vòng tay mẹ, miệng vẫn còn lẩm bẩm bi bô bi bô không rõ ràng. Có lẽ được người trong nhà quá mức chiều chuộng, Thẩm Thanh Thu tập nói và tập đi có chút muộn, chỉ có thể gọi ba ba cùng mama, không biết gọi muội muội.

Phát hiện nàng kéo mạnh tay mình, Tiêu mẫu cười hạ cánh tay xuống, rốt cuộc làm cho nàng được toại nguyện nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ.

Chuyện về sau Tiêu Mộ Vũ nhớ tới càng rõ ràng, Thẩm Thanh Thu tò mò nhìn chằm chằm chính mình hồi lâu, trong đôi mắt to long lanh đều là nghi hoặc, sau đó nở nụ cười.

Sau một khắc, nụ hôn mang theo chút nước bọt gặm vào trên mặt Tiêu Mộ Vũ, mềm mại ẩm ướt còn tràn đầy mùi thơm của sữa, khiến tất cả người lớn đều bật cười thích thú.

Chỉ có Tiêu Mộ Vũ sững sờ nhìn chằm chằm người trước mắt, méo miệng muốn khóc, rồi lại nhịn xuống mà nhìn Thẩm Thanh Thu.

Đây hẳn là lần thứ nhất kết duyên, sau đó vì công tác hai nhà ở gần nhau một thời gian dài, trong cuộc đời Tiêu Mộ Vũ, nếu nói ba mẹ là người chiếm giữ sinh mệnh của nàng đến lúc trưởng thành, thì những năm tháng còn lại đều là Thẩm Thanh Thu chiếm cứ.

Tiêu Mộ Vũ từ rất sớm đã hiển lộ sự khác biệt của mình so những đứa trẻ khác, nàng rất nhanh biết nói chuyện, lời nói trật tự rõ ràng và logic, hơn nữa nàng thích đọc sách, cũng không ồn ào huyên náo. Chỉ cần cho nàng một quyển sách, nàng có thể yên tĩnh ngồi đọc cả buổi trưa, giữa nàng cùng Thẩm Thanh Thu quả thực là hai bầu trời khác biệt.

Tiêu Mộ Vũ rất thông minh, những người tiếp xúc với nàng đều nói con gái của Tiêu Chấn Diệp là một thiên tài, khi những đứa trẻ khác còn đang học cách mặc quần áo, đánh răng và chơi game ở trường mẫu giáo, Tiêu Mộ Vũ đã bắt đầu học lập trình máy tính.

Năng lực phân tích của nàng vượt xa bạn cùng lứa tuổi, sau khi học được nửa học kỳ ở trường, lão sư thẳng thắn nói nàng không cần thiết đi học nữa, bởi vì hiểu biết của nàng đã vượt xa yêu cầu của bậc tiểu học. Sau khi cân nhắc, Tiêu Chấn Diệp đưa Tiêu Mộ Vũ về nhà, bắt đầu mời gia sư riêng. Sau khi kết thúc giờ học cùng gia sư, Tiêu Mộ Vũ sẽ tiếp tục tự học, nàng rất nhanh đã hoàn thành chương trình học sơ trung.

Cũng bởi vì thiên phú cùng tính tự giác của nàng, Tiêu Chấn Diệp cũng dần quên con gái mình vẫn là đứa trẻ, bất luận nàng thông minh đến cỡ nào, hiểu chuyện đến mức nào, nàng như cũ là một hài tử chưa thành thục.

Do trải nghiệm đặc thù này, Tiêu Mộ Vũ thiết hụt cơ hội cùng bạn nhỏ khác chơi đùa, cũng không có bạn bè, bởi vì không đứa trẻ nào thích một người bạn như Tiêu Mộ Vũ. Nàng quá bình tĩnh và thông tuệ, nàng không lý giải được niềm vui của bọn trẻ, đồng dạng bọn trẻ cũng không hiểu được vì sao Tiêu Mộ Vũ thích mấy quyển sách khô khan vô vị kia.

Kết quả là trong thời thơ ấu của nàng, Thẩm Thanh Thu là bạn chơi duy nhất. Thẩm Thanh Thu giống hầu hết những đứa trẻ khác, được trưởng bối trong nhà cưng chiều mà từng ngày lớn lên, nàng hoạt bát thông minh, cổ linh tinh quái. So với việc nàng biết nói chuyện muộn, cái miệng ba hoa của nàng vĩnh viễn không thể dừng.

Mà ở trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nàng biểu hiện ra cá tính hoàn toàn khác với sự náo nhiệt của mình, ngay cả khi Tiêu Mộ Vũ không cười với nàng, thậm chí còn nhíu mày khi nàng nói quá nhiều, mặt không thay đổi nhìn nàng, nàng cũng không chùn bước.

Đổi là đứa trẻ khác đã sớm bị dọa chạy, nhưng Thẩm Thanh Thu sẽ không, nàng chỉ đưa tay lên che miệng ngăn lại tiếng cười khanh khách, sau đó cẩn thận ngồi bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, hiếm thấy mà yên tĩnh được chốc lát.

Nhưng sự yên tĩnh này kéo dài không tới mười phút, sau đó nàng bắt đầu hỏi Tiêu Mộ Vũ quyển sách này nói về cái gì, và cùng Tiêu Mộ Vũ thảo luận một ít suy nghĩ của bản thân, càng nói càng thái quá.

Tiêu Mộ Vũ có chút bất đắc dĩ, nàng không thích bị làm ồn quá mức, cho nên hơi mím môi nhìn Thẩm Thanh Thu, hừ lạnh nói: “Tỷ tỷ thật phiền.”

Thẩm Thanh Thu chỉ cười và ngậm miệng, sau đó lại chứng nào tật nấy. Lúc đó Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Thu là một tỷ tỷ phiền phức nhất trên đời, miệng lưỡi còn ba hoa lắm chuyện.

Thế nhưng mỗi khi Tiêu Chấn Diệp cùng Thẩm gia hẹn gặp, trước khi đi đều cẩn thận hỏi nàng đã làm bài tập xong chưa, nàng luôn trả lời rằng. “Đã làm xong.”

Mặc dù có lúc chưa làm xong, Tiêu Mộ Vũ cũng sẽ gật đầu, nàng không biết vì sao bản thân muốn nói dối. Chỉ biết sau khi nghe câu trả lời khẳng định của nàng, Tiêu Chấn Diệp tự nhiên sẽ mang theo nàng, nàng lại có một ngày ở bên vị tỷ tỷ lắm lời kia.

Song phương đều ngầm thừa nhận loại phương thức ở chung này, nhưng sau khi Tiêu Mộ Vũ trúng tuyển vào ngành khoa học máy tính trường đại học Thanh Hoa, mọi chuyện đã phát sinh thay đổi. Nàng học đại học, mà Thẩm Thanh Thu đang học sơ trung, chênh lệch quá lớn để Thẩm Thanh Thu buồn rầu hồi lâu, bởi vì học nghiệp bận rộn, Tiêu Mộ Vũ rất khó có thời gian đi gặp Thẩm Thanh Thu.

Mỗi lần gặp mặt, nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn như công chúa, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ sung sướng, trong lòng Tiêu Mộ Vũ sẽ có loại cảm giác rất phức tạp, không thoải mái.

Vợ chồng Thẩm gia đem Thẩm Thanh Thu nâng ở lòng bàn tay, việc gì đều thay con gái mình làm tốt, gần như đáp ứng mọi yêu cầu. Thời điểm đó, Tiêu Chấn Diệp gặp trở ngại trong công việc, còn Lưu Giai cũng đang trong giai đoạn căng thẳng của sự nghiệp, trong nhà chỉ mời một dì giúp việc chăm sóc Tiêu Mộ Vũ, ngoài ra mọi chuyện đều là một mình Tiêu Mộ Vũ xử lý.

Mỗi lần Thẩm Thanh Thu gặp được nàng đều sẽ kể cho nàng nghe những gì mình đã trải qua, nói rằng bản thân cũng không muốn được người nhà cưng chiều như vậy, sẽ tốt hơn nếu chính mình có thể giống Tiêu Mộ Vũ, nhảy cấp lên đại học.

Khi Tiêu Mộ Vũ sắp lên năm hai, Thẩm Thanh Thu lại một lần nhắc đến chuyện này, Tiêu Mộ Vũ không nhẫn nại được nữa, lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Thu: “Tỷ tỷ, chị đại khái là có phúc mà không biết hưởng, tính cách chị như vậy sẽ chịu được khổ sao? Nếu không có dì Lục và chú Thẩm chăm sóc, chị còn có thể cả ngày không buồn không lo thế này ư?”

Thẩm Thanh Thu chỉ là muốn sớm một chút được học cùng trường với Tiêu Mộ Vũ, không ngờ tới bị nàng ấy dỗi tàn nhẫn như vậy, nàng vốn là thiên kim tiểu thư từ nhỏ được thiên kiều bách sủng nơi nào chịu nổi một đòn đả kích, cho nên tức giận đến đôi mắt đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộ Vũ thấy nàng nổi giận với mình, từ đó về sau số lần gặp mặt của các nàng càng ngày càng ít, mỗi năm cũng chỉ có thể gặp nhau một hai lần, đợi đến kỳ nghỉ hè năm thứ nhất Tiêu Mộ Vũ được cử đi học cao học, nàng mới biết Thẩm Thanh Thu đã liên tục vượt mấy cấp học, thi đậu đại học Thanh Hoa.

Năm đó Tiêu Mộ Vũ 13 tuổi, Thẩm Thanh Thu 15 tuổi. Tiêu Mộ Vũ không biết nàng cùng Thẩm Thanh Thu có phải đang chiến tranh lạnh hay không, bởi vì sau đó ngoại trừ những dịp gia đình hai bên họp mặt các nàng sẽ ở cùng nhau, trong những kỳ nghỉ khác Thẩm Thanh Thu chỉ thăm hỏi nàng vài câu, nàng cũng sẽ đáp lại một cách nhã nhặn, xem như bạn bè tốt nhưng không phải khuê mật.

Trong lúc học cao học, Tiêu Mộ Vũ ngày càng bận rộn cơ bản rất hiếm khi về nhà, Thẩm Thanh Thu cũng bắt đầu có vòng xã giao của chính mình, sau đó nàng ấy lại xuất ngoại ba năm, nghe nói là được cử đi đào tạo sĩ quan đặc công.

Chờ Thẩm Thanh Thu về nước, Tiêu Mộ Vũ đã là nhân vật chủ chốt tại Viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo đặc khu ba, lúc này Tiêu Mộ Vũ 21 tuổi, Thẩm Thanh Thu 23 tuổi, các nàng đã ba năm không gặp.

Lục Nhã vốn là muốn đi đón con gái mình, thế nhưng bởi vì lâm thời có việc, cần cùng vợ chồng Tiêu Chấn Diệp tham gia một hội nghị quan trọng, bà dự định để Thẩm Thanh Thu tự thuê xe về nhà. Tiêu Chấn Diệp biết chuyện, liền để Tiêu Mộ Vũ đi đón.

Nghe Thẩm Thanh Thu về nước, Tiêu Mộ Vũ sửng sốt một chút, nàng định từ chối nhưng Tiêu Chấn Diệp lại không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

“Thanh Thu ba năm không về nước, ngày hôm nay vừa vặn ba mẹ cùng cô chú Thẩm có việc, con đón Thanh Thu về nhà chúng ta đi, đêm nay ở nhà cơm nước xong, các con đã nhiều năm không gặp, có thể ôn chuyện một chút.”

Tiêu Mộ Vũ nuốt xuống lời nói, trầm thấp dạ một tiếng. Chuyến bay của Thẩm Thanh Thu sẽ hạ cánh lúc 12:30 trưa, hiện tại đã 10 giờ 30, Tiêu Mộ Vũ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó thu dọn đồ đạc đi đón Thẩm Thanh Thu.

Khi xuất hiện ở cửa, nàng nhìn chính mình trong kính, bây giờ đã cuối tháng mười, thời tiết không lạnh lắm, nàng đơn giản mặc áo len cùng quần dài, buộc tóc đuôi ngựa.

Nhìn mình trong gương một hồi, Tiêu Mộ Vũ lại xoay người trở về phòng, lúc trở ra đã thay quần áo khác, một chiếc áo sơmi màu xanh lam thắt eo, áo khoác măng tô dáng dài, phối cùng quần tây cắt cúp màu trắng. So với vừa rồi trông phong cách hơn một chút, cũng không phải quá khô khan nghiêm túc.

Khi đến bãi đậu xe của sân bay, Tiêu Mộ Vũ mở ra Wechat, tin nhắn cuối cùng là một tháng trước, Thẩm Thanh Thu nhắn rằng, “Chị sẽ về nước vào tháng sau.”

Mà Tiêu Mộ Vũ chỉ đáp lại một chữ, “Ừ.”

Nàng gõ ngón tay lên màn hình, gửi đi một tin nhắn liền cất điện thoại vào túi, tựa ở bên cửa xe.

Khi Thẩm Thanh Thu xuống máy bay, nàng theo thói quen liếc nhìn tin tức trên điện thoại, ngay khi thấy được hai hai tin nhắn gửi đến còn có dãy số ở mặt sau, động tác trên tay nàng thoáng ngưng trệ. Ngón tay ở giữa không trung do dự một chút, vẫn là nhấp vào tin nhắn thứ hai.

“Em ở bãi đậu xe khu F, đối diện khách sạn V.” Tin tức ngắn gọn rõ ràng, trong chớp mắt khiến đầu óc Thẩm Thanh Thu trào ra tiếng nói lạnh lùng bình tĩnh của người kia, tuy rằng không đầu không đuôi, nàng cũng lập tức hiểu được đối phương muốn nói gì.

Tin nhắn còn lại đến từ mẹ nàng, Lục Nhã, “Tiểu Thẩm, mẹ tạm thời không có cách nào đón con, nên đã nhờ Mộ Vũ đi đón con rồi. Buổi tối con ở lại nhà chú Tiêu ăn cơm, trước hết nghỉ ngơi một chút, cực khổ rồi.”

Quả nhiên là Tiêu Mộ Vũ tới đón nàng. Thẩm Thanh Thu liếc nhìn bầu trời bên ngoài sân bay, khóe miệng hơi vểnh lên, sau đó mân ra một độ cong. Nàng đeo kính mát kéo rương hành lý trực tiếp đi về bãi đậu xe.

Khi nhìn thấy khách sạn V, Thẩm Thanh Thu khẽ đảo mắt, liền thấy được người nàng muốn tìm. Đối phương giơ tay xem đồng hồ, dựa vào bên cạnh xe, sống lưng thẳng tắp, áo sơ mi màu lam nhạt phối hợp quần dài màu trắng, cùng với áo măngtô càng tôn lên dáng dấp cao gầy tinh tế của nàng ấy, giữa bãi đậu xe đầy ắp ô tô, thực sự là một cảnh đẹp tịnh lệ.

Thẩm Thanh Thu có chút cân nhắc, đạp giày cao gót ung dung đi qua. Tiếng kéo rương hành lý cộng thêm tiếng giày cao gót, động tĩnh rất rõ ràng, cơ hồ là trong chớp mắt Tiêu Mộ Vũ quay đầu, liền thấy được Thẩm Thanh Thu.

Nàng dừng một chút, sau đó tiến lên nghênh đón.

Hai người đối mặt đứng cách nhau một bước, đều không có lập tức nói chuyện, chỉ có ánh mắt rõ ràng dán chặt lấy nhau, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng tiếp nhận hành lý của Thẩm Thanh Thu, “Chị đói không?”

Không có chào hỏi cùng mở đầu, Tiêu Mộ Vũ chỉ nói ba chữ.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, lấy xuống kính mát liếc nhìn Tiêu Mộ Vũ, “Có chút đói bụng, nhưng hiện tại chị chỉ muốn nhanh về nhà tắm rửa.”

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ánh mắt không dấu vết đánh giá nàng một lần, cùng nàng sánh vai bước đến phía sau xe.

Thẩm Thanh Thu hôm nay mặc một chiếc váy liền eo màu xanh lam, thắt lưng màu trắng buộc quanh triệt để phác họa ra vòng eo thon gầy của nàng, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi cuộn và bồng bềnh, đôi bông tai màu bạc buông xuống lay động theo tư thế nàng đi đường. Màu son đỏ cam tôn lên nước da trắng nõn của nàng một cách hoàn hảo, cổ áo rộng để lộ ra cần cổ mảnh mai, đẹp đến khó tả.

Sau khi cất hành lý vào trong cốp xe, nhìn nàng ngồi ổn trên ghế phụ, Tiêu Mộ Vũ mới mở cửa lên xe, ánh mắt liếc qua thấp giọng nói: “Đeo dây an toàn, bên cạnh có nước cùng sữa, chị thích cái nào cứ lấy tự nhiên.”

Thẩm Thanh Thu siết chặt dây an toàn, kéo ra hộp đựng đồ bên ghế phụ. Bên trong có một chai nước khoáng cùng một bình sữa tươi vẫn còn ấm áp.

Hơi ngạc nhiên về sự chu đáo của nàng, Thẩm Thanh Thu lấy ra bình sữa, nhìn Tiêu Mộ Vũ khẽ cười thành tiếng, “Em thấy quần áo chúng ta hôm nay rất hợp nhau không, giống như đồ đôi.”

Tiêu Mộ Vũ đang khởi động xe, nghe vậy động tác cũng không trôi chảy, xe nhích một chút liền dừng, “Em chỉ mặc tùy ý.”

Thẩm Thanh Thu cảm thấy buồn cười, nhấp một ngụm sữa, lại liếm lấy vệt sữa đọng trên môi, “Cho nên chị mới thấy chúng ta rất có duyên phận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.