Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 154: Chương 154: Thiên Võng (21): Tiêu đội mắt đỏ không đáng yêu sao?




Hành động của các nàng đem Trần Giai Kiệt nháo đến ngượng ngùng, theo sau hắn lại thấp thỏm nhìn xung quanh, “Tôi sẽ không bị cảnh cáo chứ?”

“Cảnh cáo cái gì? Anh lại không làm sai quy định, tôi cảm thấy SD chính là SB, có vấn đề gì đâu.” Thẩm Thanh Thu phi thường kiêu ngạo, hơn nữa nàng nói xong cái gì cũng không phát sinh.

Vài người trầm mặc một lát, sau đó đều nở nụ cười.

“Bất quá cười xong rồi, chính sự vẫn phải làm, chúng ta giúp Tiêu đội tham khảo một chút, tìm ra từng loại tang thi đối ứng.” Nói xong, vài người đều vây quanh lại đây.

Tiêu Mộ Vũ kéo ra toàn bộ quyển sách, mọi người cẩn thận xem xét từng hình vẽ.

Bức thứ nhất thực đơn giản gọn gàng, chính là hình dáng một nữ nhân.

Thẩm Thanh Thu cẩn thận phân biệt, nàng chỉ chỉ đoàn âm ảnh màu đen: “Nơi này hẳn là đầu, đúng hay không?”

Tiêu Mộ Vũ nhìn kỹ, gật gật đầu: “Đây là hai cánh tay, vị trí này là đầu, nhưng thoạt nhìn có điểm nhấp nhô, giống như đội mũ.”

Hai người đang suy tư, Tô Cẩn chỉ vào trong đó một hình, vội kêu lên: “Tiêu đội, chị nhìn xem, tang thi này chỉ có nửa người, phía dưới không giống thân thể mà giống như thang lầu hoặc thứ gì đó.”

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lập tức liếc nhau, “Không sai, tôi biết là nơi nào.”

Tô Cẩn trong lòng có chút kích động, cô cũng đã nhớ ra. Cô tiếp tục nhìn sách tranh, mặt khác thật sự có điểm hồ đồ. Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, con ngươi hơi lượng: “Thẻ bài là Tiêu đội rút được, vậy những tang thi này hẳn là Tiêu đội từng gặp qua, chúng tôi không nhất định biết rõ, đúng không?”

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nàng chỉ vào tấm thứ nhất: “Nếu là thu thập tang thi, rất có khả năng theo trình tự tiến hành. Tấm thứ nhất vẽ một nữ tang thi, mà đồ vật trên đầu cô ta là mũ y tá.”

Tả Điềm Điềm thò lại gần nhìn kỹ, “Thật đúng vậy, hẳn là Điền Giai rồi.”

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu: “Nhìn tư thế cô ta đặc biệt khoa trương, đây chính là thời điểm cô ta thi biến.”

Nữ y tá này là người đầu tiên Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy tang thi hóa, mỗi một chi tiết khi đó đều rõ ràng trước mắt. Hơn nữa sách tranh cũng không yêu cầu nói rõ tên, cho nên nàng hạ bút viết xuống mấy chữ “Bệnh viện trung tâm.”

Chỉ là bức hoạ không hề phát sáng, Thẩm Thanh Thu trong lòng hơi trầm xuống, “Đã đoán sai?”

Không có khả năng, cho dù không phải Điền Giai, cũng là y tá nào đó trong bệnh viện mới đúng.

Tiêu Mộ Vũ rất bình tĩnh, nàng nghĩ nghĩ tiếp tục viết thêm mấy chữ, “Khoa ngoại tổng hợp.”

Ngay khi chữ cuối cùng được viết xong, trang sách tức khắc sáng bừng, hắc ảnh từng chút rõ ràng lên, đó là một nữ y tá hai chân vặn vẹo, đầu cứng đờ rũ xuống, bảng tên trước ngực tinh tường viết mấy chữ, hộ sĩ: Điền Giai.

Bức vẽ này kỳ thật giống như ảnh chụp, thập phần chân thật, vài người theo bản năng lui về phía sau, Tả Điềm Điềm nắm tay Tô Cẩn, sắc mặt tái nhợt: “Đây thật là gặp ác mộng.”

“Trong phó bản cũng không cảm giác gì, hiện tại nhìn cả người đều nổi da gà, khó trách cũng thuộc về phạm trù ma quỷ, thật sự có điểm dọa người.” Tô Cẩn có chút không khoẻ, lúc ấy tính mạng một đường treo lên bắt buộc phải căng da đầu đi giết tang thi, ra ngoài rồi cảm giác này liền rất chân thật.

“Tranh vẽ nửa con tang thi này cũng có thể điền.” Thẩm Thanh Thu không muốn rối rắm, trước viết xuống những gì nàng biết. Tiêu Mộ Vũ gật đầu, điền xong trang thứ năm hình ảnh liền hiện rõ, quả nhiên là nửa con tang thi đột biến mà các nàng gặp ở cầu thang Viện nghiên cứu Nặc Như.

“Nhìn như đơn giản, nhưng yêu cầu thực hà khắc, phải viết chính xác địa danh mới được.” Trần Giai Kiệt không khỏi nhíu mày.

“Ừm, muốn sưu tập đủ bảy tang thi thật không dễ dàng.” Tiêu Mộ Vũ tiếp tục xem, hẳn là sách tranh không cho phép điền sai, không điền kỹ càng tỉ mỉ cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nếu điền sai phỏng chừng sẽ biến thành cấp D.

“Những tang thi này ít nhất có đặc thù gì đó, bằng không giữa trăm ngàn tang thi, đầu óc tốt thế nào cũng không có khả năng nhớ kỹ.” Tiêu Mộ Vũ thử so sánh giữa trang thứ nhất và trang thứ năm.

“Đây là ngày đầu tiên nhìn thấy, đây là ngày thứ năm nhìn thấy, ba bức vẽ ở giữa chính là những tang thi chúng ta thấy sau khi rời bệnh viện đến viện nghiên cứu.” Tiêu Mộ Vũ nói, phát hiện trang thứ hai vẽ tang thi thân thể có chút kỳ lạ, theo lý thuyết cho dù vặn vẹo thế nào cũng nên có đường cong, nhưng bức vẽ này lại giống như hình răng cưa, không phải loại gai nhọn cứng ngắt, mà là có độ cung.

Bức thứ ba tang thi có một bàn tay mở và khuỷu tay hướng ra, trông như con cóc nằm trên một tảng lớn bóng ma, đồ vật phía dưới nhìn dáng vẻ cao thấp phập phồng, một bàn tay của nó xuyên qua đồ vật bên dưới, có chút dữ tợn tàn nhẫn.

Bức thứ tư còn kỳ lạ hơn, tang thi rõ ràng muốn nhào qua, nhưng đầu không biết vì sao rớt xuống, mà cái đầu kia rớt cũng không quy tắc, còn thiếu non nửa khuôn mặt.

Bức thứ sáu bóng ma có chút loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền của một nữ tang thi. Nhưng cô ta quá mức bình thường, cũng chỉ cứng đờ mà đứng, các nàng vây quanh nhìn nửa ngày cũng không phát hiện cái gì đặc thù.

“Cái này quá kỳ quái, hình vẽ lộn xộn còn không mang tin tức đặc biệt gì, làm cách nào điền chính xác đây?” Tả Điềm Điềm xem đến muốn loạn não.

Một đường xem qua sách tranh, tuy rằng các nàng không thể trăm phần trăm xác định đúng tang thi, nhưng trong lòng đều có suy đoán, duy độc bức cuối hoàn toàn mơ hồ.

Tiêu Mộ Vũ quét mắt nhìn bức thứ bảy, Thẩm Thanh Thu cũng trầm mặc quan sát nó, kỳ thật từ lúc Tiêu Mộ Vũ mở sách tranh ra, nàng liền chú ý tới bức vẽ này.

Bởi vì các bức tranh khác đều là phông nền trắng đen, hình dáng tang thi cũng thuần màu đen, tứ chi cứng đờ vặn vẹo, nhưng bức thứ bảy hình dáng mềm mại, bóng đen cũng nhạt không ít, Thẩm Thanh Thu còn nhìn ra một chút màu đỏ, không phải thực rõ ràng, là từ ánh mắt kia phát ra.

Thẩm Thanh Thu suy tư một chút, luôn cảm thấy màu đỏ này có chút quen thuộc. Cuối cùng nàng xoay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, hơi vươn tay che nơi miệng mũi của Tiêu Mộ Vũ lại, sau đó bỗng nhiên cười khai.

Tiêu Mộ Vũ cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn đến động tác của Thẩm Thanh Thu hướng về mình, tức khắc bật cười lên, lắc lắc đầu: “Hệ thống cũng thật đáo để, tuy rằng nó luôn chơi xỏ chúng ta, nhưng có thể cảm giác được nó tốn rất nhiều tâm tư để thiết kế mọi thứ.”

Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nói lời này làm mấy người Tô Cẩn có chút sờ không được đầu óc, nhìn hai trang cuối cùng, ngơ ngác nói: “Tiêu đội, chị biết hết rồi sao?”

Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu, “Vẫn chưa.”

Tô Cẩn có chút thất vọng, nhưng nếu không biết hết cũng thực bình thường, bằng không Tiêu đội chính là người ngoài hành tinh.

“Tôi còn chưa chắc chắn bức thứ sáu.”

Tô Cẩn: “......” Ý tứ này là những bức còn lại đều đã biết?

Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ nhìn trang thứ sáu, trong đầu tái hiện quãng thời gian giữa bức thứ năm cùng bức thứ bảy, xem những tang thi nào đã xuất hiện.

Bởi vì độ khó của sách tranh, cho nên hệ thống ra đề rất chặt chẽ, tuy khó xác định tang thi trong đó, nhưng đoán được rồi liền có loại cảm giác đương nhiên.

“Không thấy tay cô ta.” Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nhắc nhở.

Sau khi người bị tang thi hóa, động tác quái dị nhất chính là ở tay, trừ bỏ bức tranh thứ bảy, các bức còn lại tay chân tang thi đều lộ rõ đặc thù, nhưng bức thứ sáu này lại không có.

“Có hai loại khả năng, một là nó không có tay, hai là tay đặt ở trước ngực.” Tiêu Mộ Vũ trong lòng mơ hồ có chút manh mối,

“Tang thi sẽ không vô duyên vô cớ đặt tay trước ngực, mà số tang thi bị đứt tay chân cũng không ít.”

“Căn cứ cảm giác của riêng em, em nghĩ là tay cô ta đang ôm thứ gì đó, chẳng hạn như đứa bé.” Tiêu Mộ Vũ đối Thẩm Thanh Thu nói.

Mấy người Trần Giai Kiệt tức khắc phản ứng kịp, trăm miệng một lời nói: “Chính là nữ tang thi ôm đứa bé kia.”

“Không chắc chắn, nhưng phải thử một lần, sớm hay muộn đều phải điền.” Tiêu Mộ Vũ cũng không quan tâm quá nhiều, mọi sự đến và đi đều do duyên phận, không cần phải cưỡng cầu.

Nàng cầm lấy bút bắt đầu viết xuống từng trang, liền mạch lưu loát.

Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm một bên xem một bên niệm, nhìn từng hình ảnh được thắp sáng, vừa cao hứng lại bội phục. Bọn họ cũng đoán được một ít, đến nỗi không đoán được, lúc nhìn đến ảnh chụp liền cảm thấy thập phần hợp lý, trên cơ bản trừ bỏ tấm thứ nhất cùng tấm thứ hai bởi vì cả đội còn chưa gặp mặt, mặt khác ký ức vẫn còn mới mẻ. Chỉ là những ký ức này quá rối loạn, muốn dựa vào chút tin tức ít ỏi kia mà xác định danh tính tang thi, cũng chỉ có đầu óc người ngoài hành tinh như Tiêu Mộ Vũ mới làm được.

Tấm thứ nhất là Điền Giai ở phòng bệnh khoa ngoại tổng hợp, tấm thứ hai là tang thi ở tòa cao ốc Đại Hùng bị Thẩm Thanh Thu phóng hỏa, tấm thứ ba là tang thi biến dị ở trạm xăng suýt nữa trảo thương Thẩm Thanh Thu. Tấm thứ tư Tô Cẩn đều ấn tượng khắc sâu, cô nhận ra đó là tang thi gặp được ở hàng hiên sau khi cả đội đi vào tiểu khu của Lâm Kiến, bị Thẩm Thanh Thu một đao chặt đầu.

Trần Giai Kiệt chấp hai tay, “Phó đội chém đầu quá nhiều, làm sao nhận ra một trong số đó?”

“Vì con tang thi này gây đả kích tinh thần rất lớn.” Tả Điềm Điềm vừa nhớ tới liền run lập cập.

Tấm thứ năm là tang thi ở cầu thang Viện nghiên cứu Nặc Như, mà tấm thứ sáu Tiêu Mộ Vũ vừa viết xong, mọi người đều thực khẩn trương.

Trần Giai Kiệt do dự nói: “Tang thi này xuất hiện ở rất nhiều nơi, Tiêu đội chỉ viết một địa danh có được không?”

“Sách tranh chính là thu thập tang thi, lần đầu tiên gặp mặt cũng đã thu thập xong, cho nên điền nơi đầu tiên thấy nó liền được.” Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, ảnh chụp liền hiện ra, thật là nữ tang thi mà cả đội bắt được, đứa trẻ trong ngực cô ta sắc mặt xanh đen đáng sợ, nhìn màn ảnh giương miệng, làm Thẩm Thanh Thu biểu tình chợt lạnh.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, bật cười nói: “Chỉ là ảnh chụp mà thôi.”

“Tiểu quái vật này thật khiến người chán ghét.”

Lúc tấm thứ bảy hiện ra tới, Thẩm Thanh Thu mặt mày mỉm cười, nhìn ảnh chụp ôn thanh nói: “Chỉ có tấm này là đẹp nhất, đáng yêu thật sự, phóng nơi đây quá ủy khuất.”

“Này...... Này thế nhưng là Tiêu đội, hệ thống thật đúng là quá cẩu!” Ba người Trần Giai Kiệt kinh ngạc cảm thán.

Bảy tang thi đã thu thập xong, sách tranh trong tay Tiêu Mộ Vũ chính mình gấp lại, chú thích cũng thay đổi, độ hiếm S hoặc D đã chuyển thành S.

Mô tả vật phẩm: Sách tranh tang thi, độ hiếm cấp S, sau khi kích hoạt có thể triệu hoán Tang thi vương Tiêu Mộ Vũ, sau khi triệu hoán liền có được sức mạnh của Tiêu Mộ Vũ mắt đỏ, thời gian liên tục 15 phút, làm lạnh 48 tiếng. Chú ý: Tính cách cùng màu mắt sẽ giống hệt Tang thi vương khi phát bệnh, cảm xúc mất kiểm soát liền muốn ăn thịt người, xin thận trọng sử dụng.

Thẩm Thanh Thu phụt bật cười, ăn thịt người sao? Chỉ sợ lại muốn cắn nàng để cọ cọ răng nanh.... Phát hiện Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt buồn bực, nàng liền dán đi qua thập phần vui vẻ nói: “Vậy chẳng phải là có thể nhìn đến Tiêu đội mắt đỏ đáng yêu nhà chúng ta rồi?”

Ba người Trần Giai Kiệt nhìn hai vị đội trưởng nhà mình, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời, Tiêu đội mắt đỏ thực đáng sợ, sẽ hung dữ với bọn họ, còn nhe răng hù dọa, sơ sẩy còn không phải bị nàng ăn thịt, nơi nào liên quan đến đáng yêu.

Thấy vẻ mặt bọn họ đắng như khổ qua, Thẩm Thanh Thu không khỏi híp híp mắt: “Như thế nào, các người cảm thấy không đáng yêu sao?”

Tiêu Mộ Vũ xấu hổ thật sự, bên kia ba người Trần Giai Kiệt liên tục lắc đầu, Tô Cẩn nhỏ giọng nói: “Nếu Tiêu đội không nhe răng dọa chúng tôi, rống chúng tôi, là rất đáng yêu.”

“Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Những thẻ bài trong tay nên suy xét lại, xem nên sử dụng thế nào tốt nhất, hoặc là trong phó bản nhược điểm chính mình ở chỗ nào để tìm cách khắc phục, mọi người nhớ kỹ chưa?” Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nghiêm túc, lời nói đều là vì đại cuộc, mấy người Tô Cẩn nghe được không ngừng gật đầu, thực mau đã bị đuổi đi.

Thẩm Thanh Thu chỉ là buồn cười, “Nói em đáng yêu em còn không chịu.”

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, con ngươi khẽ nâng ủy khuất nhìn Thẩm Thanh Thu, làm trái tim Thẩm Thanh Thu đều mềm, vội đầu hàng: “Được rồi, chị không nói nữa.”

Tiêu Mộ Vũ thu hồi sách tranh, không biết nghĩ tới cái gì, lông mày khẽ nhíu.

Thẩm Thanh Thu rất nhạy cảm với sự biến hóa cảm xúc của nàng, cẩn thận hỏi: “Như thế nào đột nhiên nhíu mày?”

Tiêu Mộ Vũ vẫn đang suy tư, thấp giọng nói: “Vừa rồi em còn chưa nói một chuyện với mọi người, bởi vì em đối vấn đề này cảm thấy có chút cổ quái.”

“Chuyện gì?” Thẩm Thanh Thu nghiêm sắc mặt, thu lại tâm tư chơi đùa.

“Chị hẳn là nhớ rõ, trước khi vào phó bản em đã gặp qua Thẩm Thập Nhất, hàn huyên chút chuyện.”

Nhắc tới Thẩm Thập Nhất, Thẩm Thanh Thu sắc mặt hơi ngưng, nghiêm nghị nói: “Đương nhiên nhớ rõ, em có phát hiện gì sao?”

Tiêu Mộ Vũ chậm rãi phun ra một hơi, thần sắc có chút mê hoặc, “Trong phó bản, sở dĩ em lập tức đoán ra Cửu liên hoàn, là bởi vì trước đó Thẩm Thập Nhất dùng rượu viết năm chữ lên bàn.”

Thẩm Thanh Thu trong lòng căng thẳng, “Năm chữ gì?”

“Mạt thế, cửu liên hoàn.”

- --------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Nhất (chống nạnh): ta đều spoil nội dung phó bản cho mommy, các người làm gì ta?

Hệ thống (hừ lạnh): tăng cường trừng phạt Thẩm đội nhà các ngươi!

Tiểu Thẩm lúc đầu: nhìn xem, đứa trẻ này thật đáng ghét, gia đình nào dưỡng ra loại này vừa phong tao vừa kiêu ngạo?

Tiểu Thẩm lúc sau: nhìn xem, cậu bé này thật đáng yêu, chính là từ gia đình danh giá dưỡng thành! Mommy của ngươi là đáng yêu nhất quả đất!

Tiểu Tiêu:.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.