- Mọi người chúng ta cùng nhau làm bữa trưa nào! Đầu tiên là công đoạn lột da!
Vừa đến gốc cây, Nguyễn Minh liền lấy con Nhím của mình ra lắc lắc trước mặt mọi người. Sau đó thuần thục sử dụng thanh dao găm mới nhận được từ Charsi lột da làm mẫu cho mấy người. Phải công nhận, dao này sắc bén kinh người, chỉ cắt nhẹ vào thớ thịt, chẳng gặp phải bao nhiêu lực cản như khi sử dụng dao thường, Nguyễn Minh đưa nhẹ một đường lớp da lập tức bị tách ra khỏi phần thịt vô cùng đơn giản. Chỉ vài đường dao, một bộ da nhím không dính tí thịt nào đã nằm trên mặt đất, còn trên tay Nguyễn minh lúc này là con nhím “Khỏa thân” vô cùng sạch sẽ.
- Được rồi, ta nghĩ công đoạn này chắc không có gì khó với mọi người đúng không! Tự động thủ đi haha! Muốn ăn thì lăn vào bếp!
- Không được! Đội trưởng! Lúc trước ngươi không phải nói rằng sẽ giúp chúng ta công việc nấu nướng sao? Bây giờ lại đổi ý à
Diana lập tức phản đối, rõ ràng lúc trước hắn đã nói như thế mà, không ngờ bây giờ lại nuốt lời, đúng là chẳng ra đâu vào đâu cả. Mấy người kia mặc dù không nói ra lời, nhưng cũng bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý. Thấy vậy Nguyễn Minh đành nói:
- Chuyến đi này, ngoài mục đích chính là quét sạch quái vật trong Quỷ động ra, các ngươi có muốn biết tại sao Thủ lĩnh lại cử chúng ta mà không phải quân đội không?
Mấy người nghe câu hỏi này chẳng liên quan quái gì tới tình huống bây giờ nên đều tỏ ra ngơ ngác không hiểu.
- Thực ra còn mục đích khác chính là cho các ngươi “Vào đời” hiểu chưa?
- Vào đời là gì? Ngươi nói thế thì ai mà hiểu được?
Vẫn là cô nàng Diana thắc mắc, dù sao trong nhóm chỉ có nàng vẫn thích cợt nhả với Nguyễn Minh, Sandy thì nói gì nghe đấy vô cùng ngoan ngoãn, Limp thì thôi đi, tên kia lúc này vẫn còn đang nhìn hắn với ánh mắt say đắm kìa, Padine thì sau khi bị đánh bại ít nhất mặt ngoài cũng vô cùng lễ phép với hắn.
- Chính là cho các ngươi tiếp xúc với cuộc sống mạo hiểm nơi dã ngoại, kiến thức sinh tồn khi ở một mình ngoài hung địa như thế này chứ. Chẳng lẽ các ngươi không biết, Trại chúng ta sắp xuất binh tấn công hang ổ của Tiểu chúa quỷ Andariel sao. Đến lúc đó chẳng may lại bị lạc khỏi quân đoàn, không có một vài ngón nghề sinh tồn dã ngoại thì đừng nói gì tới việc đánh trận, việc không bị chết đói cũng là cả một vấn đề rồi.
Mấy người khi nghe tới lý do này đều vừa ngạc nhiên vừa kinh hoàng, dường như bọn họ không biết gì tới thông tin thảo phạt Andariel cả. Nguyễn Minh cũng biết mình lỡ miệng, hóa ra tin tức này vẫn được cao tầng trong Trại du cư giấu kín, thẩm nào lúc trước lão Bruce lại bảo hắn phải kín miệng. Thôi vậy! Lỡ rồi thì cho đám hoa trong nhà kính này chuẩn bị tâm lý luôn, đề phòng sau này lại bị sốc thì không hay chút nào.
Thấy mấy người vẫn còn đang bần thần trước cái thông tin như sét đánh ngang tai kia, hắn đành phải đánh thức bọn họ:
- Được rồi, đó là chuyện sau này, bây giờ mọi người hãy thực hành bước đầu tiên đi nào, lột da thôi mà, đơn giản quá còn gì.
Không còn lý do nào để thoái thác, ba người đành phải lục trong túi đồ của mình. Mấy tên này cũng chuẩn bị hành lý rất đầy đủ, tất cả đều mang theo dao găm. Nhưng việc lột da này cũng chẳng dễ dàng như lời Nguyễn Minh nói, chỉ có tên pháp sư Limp là tương đối tỉ mỉ khéo tay lột được bộ da nhím tương đối hoàn hảo. Hai người còn lại ư? Phải dùng mấy từ thảm không thể tả đề hình dung thành phẩm của họ. Đặc biệt là con Nhím của Diana, dù đã bị cháy gần hết, chỉ còn hai cái đùi, nhưng việc lột da vẫn quá khó đối với nàng. Những miếng da đùi sứt sẹo chỗ lồi chỗ lõm ném lung tung trên mặt đất, hai cái đùi thì có chỗ khoét quá tay hở cả xương trắng, thật là vô cùng phí phạm.
Lắc đầu trêu nàng mấy câu, Nguyễn Minh tiếp tục hướng dẫn những công đoạn phía sau: Loại bỏ nội tạng, rửa sạch,... cuối cùng sau khi đã tẩm ướp gia vị, khâu cuối cùng của quá trình nấu nướng mà mọi người vẫn mong chờ đã tới - “Nướng“. Giai đoạn này nghe có vẻ khó nhưng chỉ cẩn cố gắng quay tròn con nhím bị xiên qua que củi với tốc độ vừa phải để tránh chỗ thì cháy chỗ thì sống là được. Chẳng mấy chốc mùi thịt nướng thơm ngào ngạt tỏa ra tứ phía vô cùng hấp dẫn. Mắt thấy thịt đã chín chuẩn bị ăn được, mọi người bỗng nhiên giật cả mình, đám cỏ cạnh đó bỗng nhiên vang lên tiếng loẹt xoẹt, thi thoảng còn vang lên âm thanh ùng ục, òn ọt như có một con dã thú đói khát đang nấp ở trong đó chờ cơ hội ngoạn cho mấy người một phát vậy.
Mấy người trừ cô bé Sandy vẫn còn hồn nhiên nhìn chằm chằm vào con nhím nướng vàng ươm đều đồng loạt đứng dậy giương vũ khí lên đền phòng phía hướng bụi cỏ. Thậm chí cô nàng Diana còn đã giương cung lên, hàng loạt những tia sáng của phù văn lóe lên trên thân cung báo trước uy lực kinh người của mũi tiễn.
Nguyễn Minh thầm hô “Tốt lắm”, mấy tên gà mờ này không ngờ tính cảnh giác lại cao như vậy, xem ra sau này không cần phí tâm nhắc nhở bọn họ quá nhiều nữa. Tình huống lúc này vô cùng căng thẳng, chỉ một động tĩnh nhỏ phát ra từ bụi kia thôi là lập tức hàng loạt phép thuật, chiêu thức sẽ lao ầm ầm tới ngay.
- Dừng! Dừng! Ta là người! Đừng có bắn!
Một giọng nói có phần lanh lảnh giống như tiếng trẻ con vang lên từ bụi cây, khiến mọi người sững sờ. Diana quá bất ngờ nên lỡ tay buông dây cung ra, một mũi băng tiễn hàn khí lạnh lẽo bắn thẳng về hướng bụi cây. Keng một tiếng đinh tai nhức óc kèm theo thanh âm hét thảm của người núp trong bụi vang lên.
- Á... á...!
Nguyễn Minh thầm cảm thấy không ổn, hắn cũng không muốn một chút sai lầm nhỏ mà kết liễu một mạng người, vội vàng hô mọi người dừng tay rồi lao nhanh về phía bụi cây. Chưa kịp tiến vào bụi thì một bóng người nhỏ nhắn đã lao từ đó ra đập vào người hắn, lực đẩy mịnh đến nỗi khiến Nguyễn Minh và cả người này ngã vật ra đằng sau, kéo lê dưới mặt đất gần một mét mới dừng lại được. Vội vàng đẩy cái tên đang nằm đè trên người mình xuống, Nguyễn Minh nhanh chóng chống tay ngồi dậy một tay cầm đũa phép, tay còn lại cầm dao găm đề phòng cao độ.
Tên nhỏ con bị Nguyễn Minh đẩy ra còn bật dậy nhanh hơn cả Nguyễn Minh, vừa đứng dậy hắn đã vội vàng nói:
- Nguyễn Minh ca ca, đệ Lolo đây mà! Huynh bảo mọi người bỏ vũ khí xuống đi! Người quen cả! Người quen cả.
“Lolo nào, ta nào có quen đứa bé trai nào tên là Lolo đâu?”
Nghĩ thế, Nguyễn Minh vội vàng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, không phải nói là bé trai trước mặt mới đúng. Đây là một thằng nhóc khoảng chín mười tuổi, khuôn mặt dù nhọ nhem nhọ nhuốc nhưng cũng không che được đi hết nét thanh tú, dễ thương của nó. Trên người nó lúc này đang mặc một bộ giáp lưới, tay cầm búa rèn, lưng đeo khiên, eo dắt một thanh tiểu kiếm trông cũng ra dáng chiến binh lắm chứ
“Chờ đã! Búa rèn, Lolo! Đệch”
Khuôn mặt kia dù đã được hóa trang cùng bôi bẩn nhưng khi Nguyễn Minh nhìn kỹ thì phát hiện đây không phải là con nhóc nghịch ngợm Lily sao?
“Mẹ kiếp, không phải ngài Charsi đã cấm nó không được ra khỏi Trại sao, chẳng lẽ nó trốn đi?”
Nghĩ thông tiền căn hậu quả, Nguyễn Minh cũng vừa bực mình, vừa buồn cười cốc cho nó một cái đau điếng vào đầu:
- Đồ nghịch ngợm này, ai cho muội! À đệ bám theo, ngài Charsi mà biết chắc lột da ta ngâm mắm mất.
- Hừ đồ ca ca bội nghĩa, người ta lo lắng cho huynh lên mới chạy theo bảo kê, chẳng cảm ơn thì thôi lại còn cốc người ta một cái rõ đau. Sau này không để ý tới ca ca nữa! Xí
Cô bé bĩu môi một cái rồi giận dỗi quay đi khiến hắn cũng chẳng có cách nào. Giờ cũng cách khá xa trại rồi, nếu đuổi cô bé về chưa chắc nó đã nghe lời, có khi còn giả vờ về rồi len lén đi theo ấy chứ, như vậy còn nguy hiểm hơn.
“Thôi đành giữ nó ở đây vậy!”
Nghĩ xong, Nguyễn Minh dẫn Lily quay lại chỗ đồng đội rồi giới thiệu:
- Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, đây là đệ đệ của ta Lolo vô cùng tinh nghịch, chắc nó lẻn theo lúc chúng ta ra khỏi thành đây mà. Bây giờ cũng cách xa thành rồi, cũng không tiện đưa nó trở về nữa, ta nghĩ chúng ta nên đem nó theo thôi! Haizz, xin lỗi đã làm phiền các ngươi!
Diana vội vàng phản đối:
- Này này! Mặc dù ta rất sùng bái cũng tôn trọng đội trưởng như huynh, nhưng làm thế này có phần hơi quá phận đó nha! Bản thân chúng ta chưa lo xong không thể mang theo một cục nợ được! Vừa nguy hiểm cho chúng ta, vừa nguy hiểm cho nó. Ta nghĩ tốt nhất là nên đưa nó về Trại thôi.
Nguyễn Minh cười rộ lên, vừa xoa đầu Lily vừa nói:
- Haha! cái này thì ta nghĩ ổn thôi, đừng nhìn đệ đệ của ta nhỏ như vậy mà coi thường, nó là một thiên tài đó nha, thực lực của Lolo có khi còn mạnh hơn ta ấy chứ. Không thấy mũi băng tiễn của nàng không làm hắn bị thương tổn gì sao?
Nhắc tới cái mũi băng tiễn lỡ tay bắn ra vừa rồi, Diana đỏ mặt xấu hổ, sát thương của nàng tuy rất mạnh nhưng định lực và khả năng khống chế lực lượng lại vô cùng kém, không chỉ bây giờ mà trước đây cũng thường xuyễn xảy ra sự cố lỡ tay rồi. Nghĩ lại cũng đúng, mũi tên vừa rồi nàng dù không sử ra toàn bộ sức mạnh của mình nhưng cũng phải đến sau bảy thành rồi. Uy lực lớn như vậy mà không làm xước nổi da đứa bé thì đúng là thực lực của tên đệ đệ này của Nguyễn Minh vô cùng mạnh.
Người phản đối duy nhất đã từ bỏ, thì những người còn lại cũng chẳng có ý kiến gì khác, đều đồng ý đưa bé trai này đi theo. Thực lực của nó mạnh như vậy, có lẽ sẽ giúp cho chuyến hành trình này của họ dễ dàng hơn nhiều.
“Ọt Ọt” lại tiếng bụng sôi réo rắt vang lên, cô bé Lily giả trai kia cúi đầu xấu hổ nói:
- Ca ca! Ta đói!
Cũng thời điểm này, tại phòng ngủ của Lily, Charsi đang đứng run run ở đó không biết là do tức giận hay lo lắng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay nàng còn cầm một bức thư. Trong thư có viết:
“ Sư phụ! Chim non đã lớn cần phải rời khỏi vòng tay của cha mẹ. Con cũng không muốn suốt ngày như chim trong lồng phải ru rú ở trong Trại không dám ra ngoài. Người yên tâm đi con sẽ chú ý an toàn. Khi cùng ca ca trở về sẽ mang cho người thật nhiều quà. Lily!”