Mặc kệ con Nhím quỷ nổ bụng nằm bất động dưới đất, đã chết đến không thể chết thêm được nữa, Nguyễn Minh dứt mình khỏi cơn tê dại sau khi thoát chết, nhìn xung quanh phát hiện không có bóng dáng của sinh vật nào khác mới dám tiến lại phía gốc cây, ngồi xuống kiểm tra vết thương của mình. Cởi áo ra, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm bởi vì vết thương trên cánh tay cũng không đến mức nghiêm trọng như hắn tưởng, một lỗ tròn đường kính cỡ 0.5cm sâu khoảng 2cm, có lẽ không trúng động mạch nên máu chảy ra cũng không nhiều. Thật là vạn hạnh, nếu hai cây gai khác mà trúng vào mắt hay miệng hắn thì có lẽ hắn ít cũng không chỉ bị thương nhẹ như vậy đâu, bởi những chỗ đó sức phòng ngự rất yếu, vết thương chắc chắn sẽ sâu lắm, có khi còn ảnh hưởng tới tính mạng nữa.Và cũng may là không bị trúng độc, vết thương vẫn đỏ và sạch sẽ, chứ hắn nhớ trong Diablo II, con Nhím quỷ này, mỗi khi bị dính gai của nó, luôn có tỉ lệ nhất định bị trúng độc, máu cứ tụt dần dần cho đến khi gần chết. May mà nữ thần vận mệnh vẫn đứng về phía của hắn.
Lý giải cho cái việc đau đến toát mồ hôi trán lúc trước, Nguyễn Minh cho rằng đã từ rất lâu rồi, hắn chưa từng bị thương như lần này, nên khả năng chịu đau đã bị thoái hóa, khiến cho cơn đau khuếch đại lên. Từ nhỏ đến giờ, chỉ có hồi bé là hắn phải chịu vết thương nhất, tất cả là do nghịch ngợm, có lần do thằng bạn cùng nhà trẻ phi cây nứa trúng đầu hắn, có lần bị ná cao su bắn vào tay. Nghiêm trọng nhất là cái lần do nhiễm phim siêu nhân Gao mà hắn cũng học đòi đẽo thanh đoản kiếm giống trong phim, kết quả là kiếm chưa thấy đâu đã chém một phát vào ngón tay, may là con dao cũng cùn, sức trẻ con thì yếu nên không bị cụt ngón, nếu không hắn cũng chỉ biết khóc không ra nước mắt mà thôi. Nhớ lại tuổi thơ dữ dội của mình, Nguyễn Minh cười khổ, từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ bị thương cả, kể cả ngã xe, cái việc mà hâu như anh chị em nào đi xe máy ít nhiều cũng trải qua một vài lần, hắn cũng chưa từng bị.
Hiện tại cơn đau nơi cánh tay, máu thì rơm rớm chảy ra, dù không nhiều những chảy lâu thì vẫn nguy hiểm, hắn vội xé một mảnh áo lót, băng kín vến thương lại. Được một lúc thì máu cũng ngừng chảy, cơn đau cũng dần hạ xuống. Đến lúc này hắn mới có tinh thần để kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, vội đi tới chỗ xác con Nhím xấu số, hắn lật lên lật xuống xem có gì khác thường không.
“Haizz! Đồ đáng chết này, may mà ngươi chỉ nổ bụng, phần da và gai trên lưng không bị tổn hại gì nhiều, chỉ mất đi ba cây gai nó bắn ta, có lẽ vẫn đổi được với giá hời. Mà thịt nó không biết có ăn được không nhỉ?”
- Này Lyx, ngươi đói chưa?
Lyx lạ thường là không ầm ỹ như mọi khi, chắc nó vẫn đang hoảng hồn trước màn thoát hiểm có phần may mắn vừa rồi:
- Ồ! Ngươi nói gì cơ?
- Đói! Ngươi đói chưa? Ngơ ngác cái gì thế?
- Đói! Đói chứ! Đói đến bụng sôi ùng ục như đun nước này! Đâu đâu! Ngươi kiếm được thức ăn à?
Nhắc đến ăn một cái, vẻ ngơ ngác của nó ngay lập tức biến mất, thay đổi nhanh chóng thành cái vẻ háu ăn, đói rách như mấy tên ăn xin thời xưa vậy.
- Hehe, thức ăn bình thường thì không, nhưng có con nhím quỷ này, ngươi xem có ăn được không? À mà việc này không trái với quy định của Máy chủ chứ?
Lyx ngẫm nghĩ một lát, cũng không đáp lại hắn, mà nhảy từ trên vai hắn xuống đất chạy tới chỗ con Nhím, lật lên lật xuống xem xét một lúc, khuôn mặt lúc thì đăm chiêu, lúc thì chảy rãi, Nguyễn Minh nhìn chẳng biết đâu mà lần.
Sốt ruột quá, hắn mới hỏi lại:
- Này, ta hỏi ngươi có ăn được không cơ mà? Ngươi làm cái gì thế?
- Hừ, bản tiểu thư đang giám định thịt Nhím, ngươi đừng làm phiền ta! Có muốn ăn không hả?
Lyx cáu kỉnh quát lại
- Rồi! được rồi! ngươi làm việc tiếp đi! Ta không làm phiền nữa!
Một lúc sau, Nguyễn Minh thấy Lyx, thọc tay vào sâu trong bụng con Nhím, rồi rút mạnh ra một cục nội tạng tròn tròn gì đó màu xanh lè, từ màu sắc nhìn vào đã biết được đây chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Vẻ mặt ghét bỏ quẳng cái cục màu xanh trong tay ra xa, rồi lau tạm tay vào gốc cây cạnh đó, Lyx quay lại nói với Nguyễn Minh:
- Được rồi, ta đã loại bỏ tuyến độc của nó, chúng ta có thể yên tâm ăn rồi, nhớ phải chia cho bản tiểu thư phần lớn đó, bản tiểu thư trông cậy vào ngươi.
- Rồi rồi, nào chúng ta hôm nay được ăn nướng dã ngoại.
Nguyễn Minh cũng khấp khởi vui mừng, bởi hắn cũng nữa ngày chưa có cái gì vào bụng rồi, tên háu ăn dạ dày cũng kêu gào biểu tình nãy giờ. Hắn xách con Nhím quỷ lên, tiến về phía bờ suối, chỉ có ở đó mới vừa an toàn lại vừa có đủ nguồn nước để rửa thịt nhím.
Tới bờ suối, nhúng con Nhím xuống nước, hắn quay sang Lyx đang ngồi trên vai:
- Này Lyx, ngươi có mang dao, kéo, đồ dùng thường ngày các kiểu không, trên người ta chẳng có cái quái gì cả?
- Hừ! Đợi ta một chút!
Nói xong, Lyx thò tay vào túi lấy ra từng thứ rồi vứt trên mặt đất, Nguyễn Minh cúi xuống kiểm tra thì thấy có một con dao, một cái bật lửa, cùng một gói muối trắng.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);
- Haha hàng họ cũng đầy đủ đấy! Được rồi, ra kia nằm ngủ đi, tí xong ta gọi!
- Hừ! Nhớ phải gọi ta đấy! Đừng có mà ăn mảnh! Bằng không về sau đừng hòng ta giúp ngươi cái gì nữa!
Nói xong, ngoe nguẩy cái mông cơ bắp ra một thảm cỏ cách đó không xa nằm xuống. Nguyễn Minh nhìn theo mà lắc đầu chán nản, tín nhiệm giữa người với người, à không! Giữa người với khỉ đâu rồi.
Đây là lần đâu tiên hắn làm thịt nhím, trước có mổ gà, mổ vịt rồi, nhưng nhìn con nhím trước mặt này hắn cũng chưa biết nên ra tay từ đâu.
“Ài! Trước hết cứ bỏ hết nội tạng đã.”
Nói xong, hắn liền rạch thêm một đường vào bụng con nhím, mở rộng cái lỗ thủng do pháp thuật gây ra lúc trước, rồi thọc tay vào moi ra hết nội tạng còn sót lại của con Nhím, ném ra mặt đất. Phải cẩn thận như vậy bởi vì Nguyễn Minh sợ trúng độc, mặc dù Lyx bảo đã loại bỏ tuyến độc rồi, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy, một số bộ phận như mật, gan cũng tích trữ rất nhiều độc tố, không may ăn vào mà đau bụng, thậm trí trúng độc thì biết trách ai bây giờ đây.
Sau khi loại bỏ hoàn toàn nội tạng, Nguyễn Minh bắt đầu đến phần lột da, không thể nướng cả da, cả gai của nó được, cái đó còn phải mang về Tiệm Rèn của Charsi trả nhiệm vụ đổi lấy vàng nữa. Không có tiền thì thời đại nào cũng khó khăn chật vật cả. Từ vết cắt ở bụng con nhím, hắn bắt đầu lọc da của nó, con dao của Lyx thật sự là sắc bén vô cùng, cắt tới đâu đứt ngọt tới đó, chỉ tiếc là đao công của Nguyễn Minh thật sự kém không thể tả nổi, sứt sẹo đủ đường, không còn nguyên vẹn gì nữa. Sau một hồi lâu chật vật, hắn cũng lột xong da con nhím, mặc dù rách thủng đủ chỗ, có lẽ vì thế mà giảm đi giá trị của tấm da, nhưng thôi, lần đầu mà được như vậy hắn đã quá vừa lòng rồi.
Sát muối lên thịt nhím rồi rửa lại vài lần nữa cho sạch, hắn bỏ thịt nhím đã ướp thêm chút muối lên một tảng đá sạch trên bờ sông rồi đi kiếm củi, nhóm lửa. Tất nhiên là do có bật lửa của Lyx nên cái công việc này rất dễ dàng hoàn thành, chẳng mấy chốc sau khi đợi ngọn lửa dịu xuống, không mãnh liệt như lúc đầu nhóm lên, Nguyễn Minh xiên con Nhím vào một cành cây, dựng hai chạc cây song song ở hai đầu đống lửa, rồi đặt xiên thịt lên trên đó bắt đầu nấu nướng. Chẳng mấy chốc, thịt nhím đã bắt đầu chuyển sắc vàng, tỏa ra mùi hương thật sự quyến rũ, mặc dù chỉ ướp chút muối chứ chẳng có thêm chút gia vị nướng nào như mắc khén, hạt dổi, ngũ vị hương như ở thế giới thực, nhưng Nguyễn Minh thề, chưa bao giờ hắn được ngửi mùi thịt nướng thơm như thế này. Chắc chắn chất lượng thịt Nhím này chính là đỉnh cao trong đỉnh cao, chỉ có điều đó mới giải thích được tại sao lại có mùi hương như vậy với chỉ một chút muối trắng.
Chẳng mấy chốc thịt đã vàng ươm, bóng loáng như được tráng một lớp mật ong ngọt ngào vậy, mùi thơm thì thật sự đã đậm tới mức mà tưởng chứng Nguyễn Minh có thể đưa tay ra bắt được nó vậy.
“Ừm, Chắc là ăn được rồi”.
Cảm thấy Thịt đã ăn được, Nguyễn Minh quay người lại định gọi Lyx, nhưng đã thấy nó ngồi cạnh hắn, ánh mắt thì nhìn chòng chọc vào con Nhím, miệng thì chảy dãi ròng ròng, thực sự bộ dạng đúng là ăn mày sắp chết đói mà.
Lắc đầu cười cười, hắn lấy con dao lúc trước đã được rửa sạch lại, cắt một đường chia con nhím làm hai nửa bằng nhau, gặm lấy một nửa, nửa còn lại đưa sang cho con khỉ háu ăn bên cạnh.
Lyx lúc này mới vừa lòng, chỉ kịp buông lại một câu “Xem như ngươi có lương tâm” rồi lập tức giật lấy nửa con nhím, gặm lấy gặm để, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc. Và có lẽ những lúc đói khổ thì hạnh phúc có lẽ chỉ là những điều giản đơn như vậy mà thôi, được ăn một bữa no nê, vậy là cũng đủ rồi.