Vừa bước chân vào Trại du cư, chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, trong đầu của Nguyễn Minh liền vang lên thanh âm.
“
Nhiệm vụ chủ tuyến: Tiêu diệt nữ quỷ vương Andariel
Bắt buộc: có.
Thời hạn: không giới hạn.
Yêu cầu: không giới hạn cách thức, chỉ cần Andariel chết là được.
Phần thưởng: 1000 điểm rèn luyện, 1 vé quay số trúng thưởng.
Trừng phạt: giảm một cấp tu vị, nếu đang ở cấp 1, trực tiếp xóa bỏ nhân vật.
”
“Trời! sao cái nhiệm vụ giành cho tân thủ lại kinh khủng tới mức này cơ chứ, ta mà thất bại thì mất không cái thẻ chống Delete à!”
Andariel thì hắn biết chứ, ả là trùm cuối của phần một trong Diablo II mà, nữ quỷ duy nhất trong bảy chúa quỷ, mặc dù chỉ được gọi là tiểu quỷ vương sinh ra từ một trong bốn chiếc đầu nhỏ của Đại ác thần Tathamet (một trong hai thực thể hùng mạnh nhất trong thế giới Diablo II, đại diện cho cái ác), nhưng thực lực của ả thì cực kỳ khủng khiếp, nhất là mấy tên gà mờ tân thủ như hắn hiện tại. Nhớ cái lúc ngày xưa chơi Diablo II, hắn từng ăn hành rất nhiều lần bởi độc thuật cũng như những đòn công kích vật lý hiểm độc của ả.
Ngỡ ngàng trước cái nhiệm vụ khó đến mức không thể tả của máy chủ giao cho, hắn cuống cuồng quay sang hỏi Lyx đang ngồi trên vai mình:
- Này Lyx, ngươi giải thích đi! Sao tân thủ lại phải làm cái nhiệm vụ chắc chết này! Mẹ kiếp, khác gì ép ta đi chết chứ.
Lyx trong bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu như một con thú bông, vừa dùng hai bàn tay chắc khỏe của nó ra sức véo tai Nguyễn Minh, vừa giải thích cho hắn:
- Hừ! Cái đồ ngốc này! ngươi không thấy cái nhiệm vụ có nói không giới hạn thời gian, không giới hạn phương thức à? Ai bắt ngươi bây giờ đi giết quỷ vương, ngươi không phải có thể tu luyện, giết quái bao giờ tự tin thì hẵng đi ư, thậm chí nếu không dám hoàn toàn có thể thuê người làm hộ mà, chỉ cần trọng thưởng, kiểu gì chẳng có dũng phu nhận công việc này, dù việc chắc chết đi nữa, chỉ cần có đủ phần thưởng vẫn chẳng thiếu người nhận đâu.
- Á! Á! Đau! Ta hiểu rồi hiểu rồi! ta ngốc! ngươi bỏ tai ra đi, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.
Nguyễn Minh nhanh chóng xin tha, vì vừa đau đớn vừa cảm thấy mình đang bị đám đông người xung quanh nhìn chằm chằm vào như kiểu xem khỉ làm xiếc vậy, À! Mà đúng là khỉ làm xiếc thật, Lyx là một con khỉ đột đúng nghĩa mà.
- Hiểu lầm! hiểu lầm! tai ta bị con gì đó đốt nên hơi nhói!
- Xùy xùy!
Một loạt tiếng xùy xùy, ghét bỏ phát ra từ đám đông xung quanh, những người này bây giờ mới quay đi, có người còn tỏ ra thất vọng, tưởng hóng hớt được thứ gì đó hay ho lắm, hóa ra chỉ là một thằng dở người.
Lúc này, Nguyễn Minh cũng bình tĩnh lại, ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. Đây là một tòa thành thì đúng hơn, chứ không phải là trại du cư nhỏ bé như trong game Diablo II, dòng người mặc dù không nhiều đến mức chật tấp nập như nội thành Hà Nội ở thế giới thực, những cũng chẳng thiếu người ra kẻ vào. Hai bên đường phố rộng tầm 10-15 mét san sát những dãy nhà theo phong cách châu Âu thời trung cổ, đi qua thì thấy đều là những cửa hàng, quán rượu, công hội, thậm chí có cả nhà thổ, sòng bài. Thực sự là ở đâu có cơ hội kiếm tiền, ở đó có thương nhân, kể cả ở cái vùng khỉ ho cò gáy tiền tuyến đấy rẫy chết chóc, luôn phải hứng chịu sự đe dọa của quân đoàn địa ngục như cái Trại du cư này nữa. Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà, những người này muốn kiếm tiền đến điên rồi, nếu là hắn, có cho hắn lợi nhuận gấp 10, gấp trăm lần, hắn cũng chẳng muốn tới cái chỗ cửu tử nhất sinh này.
Đi được một lúc, Nguyễn Minh cũng tới được một quảng trường tương đối rộng lớn, ở đó cũng có đài phun nước, bồn cây, ghế đá, khung cảnh cũng đẹp đẽ chẳng kém gì một số quảng trường ở Châu Âu bây giờ cả. Thậm chí ở giữa đài phun nước còn có một bức tượng cao gần 10 mét của một vị hiệp sĩ nào đó nhìn vô cùng phong độ, mà hắn cũng chẳng biết là ai nữa.
Bên rìa quảng trường đầy những tấm bảng, trên đó thì dán đầy giấy tờ gì đó, và xung quanh tất cả những tấm bảng này thì cũng đông nghịt người đứng xem. À, không, còn có một cái bảng chẳng có ai đứng xem cả, thấy vậy Nguyễn Minh cũng tò mò đi tới.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);
“Hóa ra đây là bản đồ Trại à, thẩm nào chẳng có ai xem cả, chỗ ta đang đứng là quảng trường trung tâm rồi, ồ hướng Nam có cái cổng lớn gần dòng sông, chắc là đây là chỗ ta tiến vào, vậy ở hướng Nam này là khu thương nghiệp rồi, phía Tây là khu dân cư, nhà ở, sặc ở phía Đông là khu tập trung nạn dân và lái buôn nô lệ, cái thời điểm tận thế như này đúng là tội ác nào cũng có thể xảy ra mà, may thay ở thế giới thực, chế độ nô lệ đã bị thủ tiêu rồi, không thì nếu ta sinh ra ở thời đó, chắc số phận bi thảm lắm. Ồ, ở phía bắc là khu chính quyền cùng doanh trại quân đội à, sắp xếp cũng đẳng cấp quá nhỉ, an toàn tuyệt đối, mặt sau là một dãy núi lớn, không sợ bị quân đoàn địa ngục đánh úp.”
Đọc xong tấm bản đồ, Nguyễn Minh im lặng ghi nhớ từng chi tiết của nó, ít nhất là để tránh không bị đi nhầm vào mấy chỗ không nên đến như trại nô lệ, hay phủ thị chính thì chết lúc nào cũng chẳng biết nữa.
- Này Lyx, đầu tiên ta nên làm cái gì nhỉ, một con mọt máy tính chẳng biết tí nào về kỹ năng sinh tồn như ta trong cái thời đại mạt thế này đúng là không biết làm gì cả! ngươi có gợi ý gì không?
- Hihi, bản tiểu thư cảm thấy hơi đói rồi! Ngươi thế nào?
Lyx cợt nhả đáp lại
- Đói cái gì mà đói, giờ là lúc nào rồi còn đói, trong bụng ta còn chẳng có tí cặn nào mà còn chưa kêu đây này, đồ tham ăn!
- Đồ ngốc! Ý ta là chúng ta phải kiếm được chỗ ăn, chỗ nghỉ đã, ngươi muốn chúng ta nhịn đói nằm ngoài đường à! Có thể ngươi chịu được, chứ tấm thân ngọc ngà của ta làm sao mà chịu nổi hoàn cảnh khốc liệt đó được.
Lyx phàn nàn nói. Thực sự là Nguyễn Minh cũng chẳng chịu được cái cảnh đói khổ ấy, hắn quen ăn ngon mặc đẹp, nằm đệm êm, điều hòa 24/24 rồi.
- Ồ đi tìm thôi! À mà ta làm quái gì có cắc bạc nào trong người, Lyx! Ngươi có tiền không?
- Hừ, tất nhiên là không rồi! ngươi chậm hiểu quá, bước đầu tiên cần làm chính là kiếm tiền! hiểu chưa đồ ngốc?
Trời ạ! Cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái kiếp bán sức lao động cầy cuốc vì đồng tiền, vì mưu sinh, dị giới cũng vậy, mà thế giới thực cũng vậy, tất cả là vì sinh tồn mà.