Người Chốn Xưa

Chương 35: Chương 35: Lương Hiệt




Edit: Ryal

Uông Sở Lương nói: “Về quê tôi, em đừng quá ngạc nhiên đấy nhé“.

Lương Hiệt vừa lái xe vừa hỏi: “Ngạc nhiên à? Sao em phải ngạc nhiên?“.

Uông Sở Lương cười cười: “Không có gì, chỉ nghèo tới nỗi không có quần để mặc thôi“.

Lương Hiệt cũng cười bảo y nghịch ngợm.

Uông Sở Lương nghịch thì sao, y nói hươu nói vượn đấy, nhưng câu “đừng quá ngạc nhiên” ấy lại là một lời nhắc nhở đầy thiện chí.

Dựa theo kế hoạch của y thì Lương Hiệt sẽ thấy đường về càng ngày càng quen thuộc, tuy thôn đã đổi tên nhưng địa điểm thì vẫn thế. Ngày ấy Lương Hiệt từng theo người nhà tới đây một lần, tuy đã hơn hai mươi năm, nhưng khi đi trê con đường ấy chắc ít nhiều gì cũng có vài kí ức được khơi dậy.

Những kí ức đó sẽ bùng nổ hòan toàn khi họ chính thức đặt chân tới quê của Uông Sở Lương.

Đương nhiên, tiền đề là, Lương Hiệt thực sự có đầu óc.

Uông Sở Lương nghĩ vậy, chứ sự thật không như y mong muốn.

Khi lái xe vào đến thôn, Lương Hiệt chỉ bình tĩnh hỏi một câu: “Em đỗ ở đâu thì được?“.

Uông Sở Lương suýt thì tức đến nỗi ngất đi, y thấy mình đã đánh giá quá cao Lương Hiệt rồi, xem ra chuyện này không thể không tự tay giải quyết.

“Tùy em“. Y đáp. “Ở đây không có cảnh sát dán giấy phạt đâu“.

Lương Hiệt cười cười: “Sao thế? Về nhà rồi mà còn bực bội à?“.

Uông Sở Lương cảm thấy có lẽ hắn cũng không ngốc đến mức đó, ít ra vẫn biết mình bực.

Đỗ xe ổn thỏa rồi, y dẫn Lương Hiệt về nhà.

Thôn không nhỏ nhưng rất ít người, các hộ sống cách xa nhau, giữa hai căn nhà là những đụn rơm cao ngất.

Lúc đặt chân vào nhà, Uông Sở Lương vẫn đang nghĩ xem cách để tiết lộ cho đồ đần này mà không làm hắn giận.

“Gia đình anh có nhà không?“.

“Chắc là có“. Uông Sở Lương đáp. “Cha mẹ tôi thì chắc có, còn anh tôi thì chẳng biết đã về hay chưa“.

“Anh trai anh...“.

Uông Sở Lương liếc Lương Hiệt một cái, cười: “Tôi với anh trai là một cặp song sinh“.

Y đã gợi nhắc đến mức này rồi, chắc Lương Hiệt phải nhớ ra đôi chút chứ?

Nhưng hắn chỉ kinh ngạc nói: “Không ngờ hai người cũng là song sinh“.

Lương Hiệt dùng chữ “cũng”, Uông Sở Lương nhạy bén hỏi tiếp: “Sao lại là 'cũng'?“.

“Hai anh em nhà Lâm Lâm cũng là song sinh đó“.

Uông Sở Lương trợn trắng mắt.

Ánh mắt y đầy vẻ coi thường, Lương Hiệt đúng là đồ ngốc, đã nói đến thế rồi mà vẫn chưa nhận ra. Nhưng Lương Hiệt lại nói thêm: “Thấy chưa, em không nói thì anh hỏi, em đáp thì anh lại bực“.

“Tôi nào có bực“. Nhưng cũng đúng là hơi hơi bực.

Chỉ là nguyên nhân của cái sự bực dọc ấy trong suy nghĩ của hai người khác nhau thôi.

Nói chuyện với đồ đần mệt quá, ngày nào Uông Sở Lương cũng nghi ngờ Lương Hiệt xây dựng sự nghiệp thế nào, chẳng lẽ lại dùng nhan sắc quyến rũ cấp trên?

Hai người đứng trước cửa nhà, mở cửa.

Uông Sở Lương dẫn Lương Hiệt vào trong, vừa bước vừa nói: “Lúc gặp cha mẹ tôi, em đừng ngạc nhiên quá đấy“.

Lương Hiệt sau lưng y nhẹ giọng cười: “Hôm nay anh làm sao thế? Sao cứ bảo em đừng quá ngạc nhiên?“. ngôn tình hoàn

Uông Sở Lương không thèm đáp, y tức chết mất thôi.

Yêu đương với cái đồ ngốc này thực sự mệt mỏi quá mà.

Uông Sở Lương đã tính kế Lương Hiệt lâu đến thế rồi, y luôn đợi một ngày hắn tự phát hiện ra rồi chơi trò kích thích, nhưng kết quả thì sao? Người ta đần tới độ tự lao thẳng vào bẫy của y, không có ý nghĩ dư thừa nào.

Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

Cái tên này!

Hai người đi vào trong, mẹ Uông Sở Lương bước ra từ phòng bếp.

“Về rồi à“. Uông Sở Lương có gọi điện thông báo dẫn bạn về nhà, mẹ Uông đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi.

“Cháu chào cô“. Lương Hiệt nhìn mẹ Uông Sở Lương, chào hỏi lễ phép.

Tuy hắn không biết Uông Sở Lương có tiết lộ cho gia đình không, nhưng mình đã lấy thân phận “chàng rể mới” đến nhà thì không được thiếu lễ nghĩa.

Lương Hiệt đưa quà cho mẹ Uông, mỉm cười: “Cháu có cảm giác như đã từng gặp cô rồi vậy“.

“Thế à?“. Mẹ Uông cười. “Có thể đấy!“.

Bà bảo cả hai vào nhà, nói cha và anh trai Uông Sở Lương đã ra ngoài, một lúc nữa mới trở lại.

Uông Sở Lương dẫn Lương Hiệt vào, bà lại quay về trong bếp.

“Mình không đi giúp cô à?“. Lương Hiệt hỏi.

“Đợi chút, tôi có chuyện muốn hỏi em“. Uông Sở Lương dựa vào bàn, cười với hắn. “Em có cảm giác gì quen thuộc với nơi này không?“.

Lương Hiệt nhìn bốn phía xung quanh rồi đáp: “Có, chắc kiếp trước em từng chịch anh mang thai ở nơi này đấy“.

“...“. Uông Sở Lương thầm mắng trong lòng: Đi chết đi, Lương Hiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.