Người Chốn Xưa

Chương 9: Chương 9: Tổ tông




Edit: Ryal

Uông Sở Lương dùng đũa gắp một sợi mì lên nếm thử, thấy chín rồi thì tắt bếp.

Lương Hiệt lại gọi điện đến.

“Giờ nói chuyện được chưa? Hử? Giờ mình nói chuyện được chưa?“. Hắn vừa xuống khỏi thuyền hải tặc, người lâng lâng như giẫm trên bọt biển, vừa túm cái biển quảng cáo ven đường cho dịu cơn chóng mặt khó thở lại vừa phát bực với Uông Sở Lương. “Anh cũng biết như thế là tự giày vò bản thân, thế sao vẫn làm? Rốt cuộc anh nghĩ gì thế?“.

Uông Sở Lương mở loa ngoài, đứng tại chỗ ăn mì trong nồi luôn, vừa nghe Lương Hiệt cáu tiết vừa cười khanh khách.

Trước giờ Lương Hiệt vẫn không phải người tốt tính, nhưng cũng chưa lần nào đi quá giới hạn.

Hắn rất thiếu kiên nhẫn, nóng nảy mà dễ bực, nhưng tới trước Uông Sở Lương thì lại bị vuốt phẳng như làn nước. Nếu không phải từng thấy hắn cư xử cộc cằn với người khác, Uông Sở Lương còn chẳng biết hóa ra mình có đặc quyền.

Giờ nghe hắn nổi cáu với mình, y lại thấy thú vị.

“Đâu còn cách nào khác“. Uông Sở Lương nói. “Tôi còn phải sống mà“.

“Sống? Giờ anh sống không tốt à?“. Lương Hiệt hít một hơi sâu. “Anh nói thật với em đi, anh gặp chuyện gì khó khăn hay sao? Mình gặp nhau rồi cùng tìm cách giải quyết“.

Câu sau của hắn khiến Uông Sở Lương rất cảm động – có người nguyện cùng mình đối mặt với nghịch cảnh, đó là may mắn biết nhường nào.

Nhưng ngay cái lúc y chuẩn bị chịu thua, không dọa hắn nữa, thì giọng nói của Kha Địch lại xuất hiện.

“Anh Hiệt ơi, lát nữa mình vào nhà ma đi!“.

Uông Sở Lương trợn mắt, ăn một gắp mì.

“Đây là cuộc sống của tôi, Lương Hiệt ạ. Tôi cùng lắm chỉ là thế thân cho người em thích thôi, em không cần nhập vai sâu quá đâu“.

Uông Sở Lương bực, y có cảm giác mình tu luyện chưa đủ nên đến tận bây giờ vẫn bị Kha Địch chọc tức.

Hoặc có thể nói, người chọc tức y thực ra là Lương Hiệt.

Lương Hiệt ở đầu dây bên kia thấy phiền không chịu nổi, hất cái tay Kha Địch đang níu lấy mình ra rồi nói: “Dù sao có gì thì anh về đây rồi mình bàn tiếp, đêm nay tuyệt đối không được đi cùng lão già dê kia, ai mà biết lão định làm gì anh? Anh ngoan ngoãn đợi đó cho em, công việc không thuận lợi thì thôi, dù sao anh vốn cũng có theo nghề buôn đâu mà bận tâm nhiều“.

“Em coi thường tôi à?“.

“Tự anh ngẫm lại xem anh bị người ta lừa mấy lần rồi!“. Lương Hiệt nói. “Anh đừng có tin lão, lão chỉ muốn sàm sỡ anh thôi. Nếu anh nhất quyết phải mở tiệm hay cửa hàng gì gì đó thì về đây bàn với em, tuy em không phải người trong ngành nhưng cũng có bạn là người trong ngành, đáng tin hơn lão già kia nhiều“.

Kha Địch vẫn còn đang nhốn nháo, Uông Sở Lương nghe cậu ta hỏi: “Ai vậy? Anh nói chuyện với ai đó?“.

Y ngẫm nghĩ không biết Lương Hiệt sẽ trả lời Kha Địch thế nào, rồi nghe hắn đáp với vẻ mất kiên nhẫn: “Đệch mẹ, tổ tông nhà tôi đấy!“.

Uông Sở Lương không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Thôi anh đừng có cười“. Lương Hiệt lại nói. “Tổ tông của em ơi, đêm nay anh đừng đi nhé? Anh biết thừa lão định làm gì anh mà còn tự đưa mình vào miệng cọp, nghĩ gì vậy?“.

Vài giây sau, hắn đột nhiên biến sắc rồi hỏi: “Hay anh cố ý?“.

Trái tim Uông Sở Lương đột nhiên thót một cái: “Cố ý gì cơ?“.

“Thực ra anh muốn chung đụng với lão à?“. Lương Hiệt hỏi. “Anh chán em nên muốn đổi khẩu vị? Hay lão trông giống anh trai anh?“.

Uông Sở Lương im lặng.

Không phải vì Lương Hiệt nghi ngờ y, mà bởi khi thốt ra câu “lão trông giống anh trai anh” ấy, trong giọng hắn có lẫn chút xót xa mất mát chẳng dễ phát hiện.

Có lẽ chính bản thân hắn cũng chẳng phát hiện ra.

Uông Sở Lương thở dài: “Không giống“.

“Thế anh không thích anh trai anh đâu đúng không?“. Lương Hiệt hỏi. “Hay là anh không muốn tiếp tục với em?“.

“Lương Hiệt“.

“Em bảo Kha Địch im đi cho tôi nhờ“.

Lương Hiệt quay đầu, bảo Kha Địch im.

Uông Sở Lương nói: “Đêm nay tôi không đi, em cũng đừng có ngủ với Kha Địch đấy“.

Lương Hiệt hơi sửng sốt, bật cười: “Nghĩ gì vậy? Em phải nhìn mặt anh mới cứng được“.

Kha Địch ở bên cạnh nghe hắn nói thế thì lại bắt đầu lảm nhảm: “Ai đó? Anh cứng với ai cơ?“.

“Tổ tông tổ tông, nghe rõ chưa?“. Lương Hiệt phiền sắp chết mất, hắn quyết định sẽ không đi chung với Kha Địch thêm lần nào nữa trong mười năm tới.

Uông Sở Lương ăn một gắp mì, nghe hai người kia cãi nhau rồi hỏi Lương Hiệt: “Nếu có một ngày người kia của em xuất hiện, bắt em ngủ với một trong hai, thì em sẽ chọn tôi hay người đó?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.