**********
Dương Thái Nhi đeo kính râm, mặc quần áo bà bầu từ cửa bước vào, toàn thân che kín mít, ngoài việc đề phòng trên đường đi bị nhà họ Tưởng phát hiện, cô ấy còn sợ fans nhận ra mình.
Dù sao thì cô ấy cũng là một người nổi tiếng vang danh khắp Hoa Hạ, tuy từ sau khi mang thai, cô ấy đã không còn hoạt động trong giới giải trí nữa.
Nếu bị người ta nhận ra trên đường phố, chắc chắn cũng sẽ gây ra khá nhiều xôn xao.
Có một số người nổi tiếng sau khi trang điểm rất khác với mặt mộc, nhưng Dương Thái Nhi thì không, thậm chí người ta còn cho rằng cô ấy còn đẹp hơn cả khi trang điểm.
“Tìm tôi có chuyện gì?”, Dương Thái Nhi hạ mũ xuống che gần hết khuôn mặt, thì thầm.
Người đàn ông đeo kính cận ở đối diện đẩy gọng kính, cười khổ nói: “Cô Dương đừng căng thẳng như vậy. Chúng tôi là ‘tổ chức tình báo đặc biệt’, khi bàn chuyện, xung quanh tuyệt đối an toàn, những người đang uống cà phê xung quanh thực ra toàn là người của chúng tôi”.
“Thật sao?”, Dương Thái Nhi nghi ngờ hỏi.
Sau khi mang thai, cô ấy làm bất cứ việc gì cũng phải thận trọng, sợ có người làm tổn thương đứa con trong bụng nên dù là ai cũng phải giữ khoảng cách nhất định.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Dương Thái Nhi bỏ mũ xuống, đồng thời cũng tháo kính râm, trông cô ấy còn xinh đẹp và quyến rũ hơn trước.
Trước đây trông cô ấy trong sáng, ngọt ngào, còn bây giờ lại nữ tính hơn.
Có lẽ là do cô ấy đã làm mẹ, ngay cả phong cách ăn mặc cũng thay đổi. Quả nhiên điều khiến một người trưởng thành không phải tuổi tác mà chính là sự từng trải.
Sau khi Dương Thái Nhi bỏ mũ và kính râm xuống, thấy mọi người xung quanh cũng không có gì khác thường, thật ra trong lòng cô ấy vẫn có chút cô đơn, lẽ nào người nổi tiếng đã quá thời còn chả bằng một con cún sao?
Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, cô ấy nhìn người đàn ông đeo kính, trầm giọng nói: “Anh có chuyện gì thì nói đi, tôi lén chạy ra ngoài đấy. Anh nói nhanh nhanh lên, tôi còn phải về nữa“.
“Cô Dương, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ cảm thấy hứng thú với thông tin này!”
Cô ấy không khỏi hừ một tiếng lạnh lùng: “Vậy sao? Trên đời này còn có chuyện gì có thể khơi dậy sự hứng thú trong tôi à? Nếu chuyện anh muốn nói là việc nhà họ Tưởng phải đền rất nhiều tiền trong khoảng thời gian này, vậy thì không cần phải nói đâu! “
“Tất nhiên không phải là chuyện đó, mà là anh ta sắp đến Yến Kinh rồi!”
Người đàn ông đeo kính nhếch khóe miệng cười, lấy từ trong túi xách một tấm ảnh, đẩy tới trước mặt cô ấy.
Khi Dương Thái Nhi nhìn thấy người trong bức ảnh, biểu cảm của cô ấy lập tức thay đổi, vội vàng cầm bức ảnh bằng cả hai tay.
Người đàn ông trong ảnh không phải ai khác mà chính là Mạc Phong!
Tuy nhiên không phải là gần đây mới chụp, mà là hình ảnh anh khoác bộ quân phục trong rừng nhiệt đới ở khu vực châu Âu cách đây vài năm.
Mặc dù cơ thể rất bẩn, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng tinh anh.
Anh trong bức ảnh này mới mười tám tuổi!
Nhưng đã trở thành một người khiến cả khu vực châu Âu phải run sợ, Dương Thái Nhi từ khi mang thai chưa bao giờ vui vẻ, ngày nào cũng chỉ gượng cười.
Sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, khóe miệng cô ấy bất giác cong lên, nước mắt không ngừng lăn dài.
“Anh có chắc không?”, Dương Thái Nhi ngẩng đầu lên và hỏi người đàn ông đeo kính, giọng điệu run run.
Anh ta khẽ gật đầu: “Chắc chắn, trước mắt có thể tìm được lịch sử mua vé của anh ta ở trên mạng, tám giờ tối nay bay, nghe nói là đến Yến Kinh tham gia đấu giá!”
“Đấu giá? Anh đang nói về cuộc đấu giá được tổ chức bởi câu lạc bộ Lãng Cầm vào tối mai?”
“Đúng vậy!”
“Vậy anh có biết anh ấy cần món gì không?”
“...”
Người đàn ông đeo kính khẽ lắc đầu, hiển nhiên anh ta không biết rốt cuộc mục đích Mạc Phong tới Yến Kinh vào thời điểm này là gì.
Dương Thái Nhi cũng cúi đầu rơi vào trầm tư, khi rời đi, cô ấy lấy từ trong túi xách một tờ chi phiếu.
“Ba trăm nghìn tệ, coi như là thù lao cho các anh!”