Cô chớp chớp đôi mắt long lanh, hệt như một đứa trẻ tò mò muốn biết sự thật.
“Em ghé lại gần đây, anh nói cho em nghe”, Mạc Phong ngoắc tay, cười xấu xa.
Mục Thu Nghi do dự một lát rồi bán tín bán nghi ghé đầu sang: “Đừng có giở trò gì đấy nhé!”
Chut…
Mạc Phong thế mà lại hôn cô.
“Ha ha, hôn được rồi!”, anh ôm bụng cười ha hả.
Mục Thu Nghi cảm thấy đầu mình trống rỗng.
Dường như cả thế giới này đều chìm vào im lặng.
Lớn đến nhường này, đừng nói là bị đàn ông hôn, cô còn chưa từng nắm tay ai bao giờ đấy.
“Khốn kiếp…”
Cô không để ý tới hình tượng gì nữa, nhào sang, mười móng tay cào loạn.
Lúc này cô đâu phải là tổng giám đốc lạnh lùng nữa, hoàn toàn là một cô gái chanh chua đanh đá.
“Ôi trời, hôn cái thôi mà, đâu cần phải vậy?”, Mạc Phong tựa vào góc tường, hoảng hốt kêu lên.
Mục Thu Nghi cởi giày cao gót ra, ném về phía Mạc Phong.
Không chọc được thì chuồn vậy. Anh bước nhanh tới mở cửa, thoắt người đi ra.
Sau khi Mạc Phong đi, cô quay người nhìn mình trong gương. Người hung dữ vừa nãy là mình thật à? “Khốn nạn, ở lâu ngày với anh ta, muốn không tức giận cũng không được!”, Mục Thu Nghi giận dữ giậm chân, bực bội nói. Lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân,
Mục Thu Nghi cởi luôn chiếc giày cao gót còn lại: “Còn dám quay lại à!”
Cô ném chiếc giày bay vèo ra ngoài.
“Á… tổng giám đốc của tôi ơi, sao cậu vứt giày lung tung thế?” Nghe giọng nói này, Mục Thu Nghi hoảng hốt quay đầu lại nhìn, thấy người đứng ngoài cửa không phải là Mạc
Phong mà là Tô Nguyệt “Mình…”
Tô Nguyệt đem đôi giày thủy tinh bên ngoài cửa vào: “Ai chọc giận cậu nữa rồi?”
“Còn có thể là ai? Ngoài tên khốn kia thì trong công ty này ai dám chọc mình?”, Mục Thu Nghi tức giận giẫm chân, hậm hực nói.
Cô gọi anh lên, một là để hỏi chuyện vừa nãy, hai là lo anh bị đám người kia kéo tới trả đũa.
Có nói thế nào thì anh ta cũng đã ra mặt vì công ty, về tình về lý mình đều không thể khoanh tay làm ngơ.
Ai ngờ tên khốn đó lại lợi dụng lòng tò mò của mình rồi hôn mình cơ chứ.
Khốn kiếp…
Không thể chịu được!
Khóe miệng Tô Nguyệt cũng giật giật, trong vòng một ngày mà tên này chọc giận cả tổng giám đốc lẫn giám đốc!
Đúng là bảo vệ ngầu nhất quả đất, không có người thứ hai!
Nếu đổi lại là người khác thì đã cuốn gói cút xéo từ lâu rồi. Nhưng nếu đuổi Mạc Phong đi, cả hai cô gái đều thấy hơi không cam tâm.
Đây là công ty của mình mà bị ức hiếp trên chính địa bàn của mình, làm gì có lý đó! “Được rồi được rồi, tổng giám đốc yêu quý của mình, bớt giận đi. Vừa nãy mình bảo phòng kỹ thuật tua chậm lại 100 lần, cuối cùng đã nhìn thấy được chút ít rồi!”, Tô Nguyệt vội bước lên, khoác cánh tay Mục Thu Nghỉ nói.
Nghe thế, sự tức giận trên mặt Mục Thu Nghi tan biến sạch.
“Mình biết chắc là anh ta, trên thế giới này làm gì có bức tường nào không lọt gió, làm gì có quỷ thần, mau đưa mình xem thử!”, Mục Thu Nghi vội kéo Tô Nguyệt tới trước máy tính của mình.
Tô Nguyệt cắm USB vào, hình ảnh hiển thị là hình ảnh đã tua chậm 100 lần.
Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một giây trước khi gã mặt sẹo bay ra ngoài, họ thấy chân của Mạc Phong chuyển động.
Nhưng đã tua chậm lại 100 lần mà họ vẫn chỉ thấy mọi chuyện xảy ra trong một tích tắc. Chân anh vừa chuyển động, gã mặt sẹo đã bay ra ngoài.
Tốc độ tua chậm này đã là cực hạn của toàn thế giới rôi!
Cho dù tìm kỹ thuật viên nước ngoài về thì cũng chỉ có thể tua chậm tầm 100 lần thôi.
Tô Nguyệt và Mục Thu Nghi bốn mắt nhìn nhau.
Tô Nguyệt hơi bình tĩnh hơn chút.
Dù sao có ta cũng đã nhìn hình ảnh này mấy lần rồi, đã kinh ngạc rồi.
Mà dù vậy cô ta vẫn thấy rất kinh ngạc.
“Có còn là người không thể? Đến camera cũng không bắt được, sao anh ta làm được thế?”, Mục Thu Nghi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô vẫn luôn nghĩ thế giới này quá đơn giản.
Nhưng từ lúc Mạc Phong xuất hiện trong đời cô, cô chợt cảm thấy mưa gió sắp ập xuống cuộc đời mình rồi.
Đột nhiên cô có cảm giác như mình không thể hiểu thấu thế giới này.
Tô Nguyệt cũng là người luyện võ, có thể luyện đến trình độ này thì chí ít anh ta phải là võ giả Hậu Thiên nhỉ? Không đúng! ít nhất phải ở cấp bậc võ giả Tiên Thiên!
Cô ta cũng lắc đầu: “Cứ giữ anh ta lại công ty đi, nói không chừng sau này có thể dùng được! ít nhất cũng xứng làm bảo vệ mà!”
Mục Thu Nghi cũng bất lực lắc đầu. Cô cứ cảm thấy tên này rất thần bí
Anh ta về nước chỉ để xem mắt thật à?
Không biết năm xưa ông nội mình ưng anh ta ở điểm nào nữa! “Cũng đành vậy, bây giờ đuổi anh ta đi thì dễ dàng cho anh ta quá! Đúng rồi, hình như đám người hôm nay đến hơi khác so với đám hôm trước đến nhỉ?”, Mục Thu Nghi ngước đôi mắt xinh đẹp hỏi Tô Nguyệt.
Trước đây chỉ có hai, ba người tới gây rối ở công ty, nhiều nhất chỉ là ăn vạ trước cửa công ty không chịu đi. Hôm nay có tận năm, sáu chục người tới, lần đầu nhiều người đến như vậy! “Đám đó không phải là bọn du côn bình thường. Bọn chúng là tay chân của hội Hắc Long, tối qua bọn này suýt chút…”, Tô Nguyệt suýt chút nói lỡ miệng.
Bây giờ nhớ lại tối qua, Mạc Phong ra tay thoăn thoắt, đánh cho đám đó tơi bời tan tác.
Nếu không nhờ anh ta, e rằng tối qua mình sẽ rất thế thảm!
Mục Thu Nghi nghi ngờ: “Hả? Tối qua làm sao?”
“Không sao, không sao, tối qua mình ngủ không ngon giấc thôi. Mình về phòng làm việc đây, tan làm về nhà ngủ bù mới được!”, Tô Nguyệt lười biếng vươn vai.
Nói xong cô ta định đứng dậy rời đi. Nhưng Tô Nguyệt vừa đứng dậy lại cảm thấy dường như có cái gì móc vào áo của mình.
Cô ta quay đầu lại nhìn, thấy Mục Thu Nghi đang nằm lấy áo của mình.
“Bà cô của tôi ơi, cậu còn việc gì nữa à?”, Tô Nguyệt cười trêu.
Mục Thu Nghi ngượng ngùng cười gượng: “Cậu nói thử xem… bị đàn ông hôn một cái có mang thai không?”
Tô Nguyệt đen cả mặt: “”
Lúc này, ở phòng bảo vệ.
“Ở đó mà vênh váo, đắc tội với hội Hắc Long thì lo mà nghĩ cách giữ mạng đi! Nếu tôi là anh thì bây giờ đã mua vé máy bay bỏ trốn rồi, nói không chừng còn có thể chạy thoát khỏi Giang Hải!”, Lưu Hồng cười khẩy nói.
Mạc Phong vừa vào cửa, tên này lại như mặt trời giữa trưa, vênh cái mặt lên nói chuyện.
Chắc hẳn ta tưởng anh chọc giận hội Hắc Long, sẽ phải chạy trốn, thế nên phòng bảo vệ này vẫn sẽ trở về như trước đây.
“Hội Hắc Long? Ghê gớm lắm à?”, Mạc Phong nhún vai khinh khi, mình còn vào được trụ sở tổ chức sát thủ châu Âu như chỗ không người kia mà.
Một bang hội giang hồ nho nhỏ mà bảo anh phải rời khỏi Giang Hải á?
Đùa gì thế!
Lưu Hồng khoanh tay, nghênh ngang ngồi xuống ghế: “Ghê gớm không? Bỏ chữ “không đi”, ghê gớm! Phải nói là cực ngầu! Bang chủ của hội Hắc Long là ông Tám! Ông ấy là nhân vật có máu mặt trong giới xã hội đen. Tôi là anh em chí cốt với một tay đấm đắc lực của ông ấy, năm ngoái còn có may mắn được kính ông Tám một ly rượu nữa!”
“Nghe ghê nhỉ, thế sao cậu vẫn là một thắng bảo vệ?”, Vương Bưu đứng bên cạnh nói kháy.
Lời này khiến Lưu Hồng chỉ có thể trợn trừng mắt, làm màu cũng phải có trình độ đấy nhé!