Ông già lưng gù nheo mắt nhìn theo sườn dốc và nhếch miệng cười: “Ha ha, quả đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Thằng nhóc này thông minh, lanh lợi hơn bố cậu ta nhiều. Cậu ta không hề bỏ chạy, chỉ là đi đuổi theo xe của nhà họ Lục mà thôi!”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Có đuổi theo không?”, lúc này Hoa hòa thượng cũng bước tới nhìn theo đoàn người đi dưới núi.
“Đuổi theo chứ! Ngọc Âm Dương Long Phượng cất giữ bí mật mà mấy thế hệ đều nguyện chết cũng phải bảo vệ. Chắc chắn bên trong miếng ngọc ẩn chứa thứ mà chúng ta muốn!”, Hồng Sinh nói với vẻ lạnh lùng.
Lão đạo sĩ cảm thấy nghi ngờ: “Sư phụ, rốt cuộc thì ngọc Âm Dương Long Phượng cất giữ bí mật gì?” “Những thứ khác thì không biết nhưng có một thứ khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú!”
“Là gì vậy?”
“Là Trường Sinh Đạo Quyết!”
“…”
Hoa hòa thượng cũng nhìn ông già với vẻ kinh ngạc: “Sư phụ. Có Trường Sinh Quyết thật sao? Con người thật sự có thể trường sinh bất lão?”
Hàng nghìn năm qua, không ít người theo đuổi loại tà thuật này. Năm xưa Tần Thủy Hoàng cử Từ Phúc đi về phía Đông tìm kiếm thuốc trường sinh bất tử. Không phải cuối cùng vẫn phải chết sao? Đến ngay cả đế vương khổ sở tìm kiếm còn không được chứ đừng nói là người bình thường.
Niềm vui của con người khi còn sống chính là làm những việc mình mong muốn trong sự hạn chế của thời gian. Nếu như trường sinh bất lão thì thời gian còn có nghĩa lý gì nữa. Mỗi lần thấy người thân bạn bè ra đi, chúng ta luôn cảm thấy đau khổ như xé nát tâm can. Sinh lão bệnh tử là một vòng luân hồi. Vậy mà trên thế gian có người cứ muốn phá vỡ vòng luân hồi đó.
Dù có thể trường sinh bất lão thật thì có lẽ cũng phải trả một cái giá rất đắt. Nếu để bạn sống mãi không chết thì có thể cái giá sẽ là cứ ngồi mãi trên xe lăn. Nếu như vậy thì không biết các vị có chịu không.
Mạc Phong lao xuống sườn núi, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe biển số thành phố Hải Môn.
Mọi người đều biết hiện tại địa bàn của nhà họ Lục chỉ có ba bến tàu thuộc ba thành phố. Nhưng tuyệt đối đừng coi thường vì ba bến tàu này đều là những hành lang giao thông vô cùng quan trọng.
Chỉ riêng thành phố Long Môn đã phát triển cỡ Giang Hải dù không đông đúc bằng.
Vì vậy ba thành phố này này cộng lại đã chiếm một nửa sức mạnh của vùng duyên hải. Nhất là thành phố Hải Môn, có thể nói đây là thành phố trung tâm của tỉnh duyên hải. Tất cả những giao dịch đường biển muốn chuyển tiếp đều phải đi qua khu vực này.
Đến cả thành phố Hải Môn cũng thuộc phạm vi kiểm soát của nhà họ Lục đủ để cho thấy sự thông minh của ông cụ. Có lẽ khi còn trẻ ông ta cũng là một anh hùng hào kiệt có chí khí.
Ông ta nguyện thu nhỏ sức mạnh, từ bỏ cả tỉnh duyên hải nhưng vẫn phải giữ được ba thành phố biển giàu nhất, có tiềm lực phát triển nhất. Năng lực kinh tế của ba thành phố này cộng lại đủ để bằng tất cả những thành phố khác cộng gộp lại.
Nếu để họ về được thành phố Hải Môn thì việc đưa được Tống Thi Vũ thoát khỏi đó càng khó khăn hơn.
“Dừng xe lại! Mẹ kiếp, lén lút bắt trộm người, thế mà cũng tưởng là tài giỏi hả!”, Mạc Phong từ trên dốc lao xuống đúng lúc chiếc xe phóng vọt qua trước mặt anh.
Anh nhặt một hòn đá ném về phía đuôi xe, nhưng vẫn chẳng nhằm nhò gì.
Vụt!
Tít tít!
Lúc này có tiếng còi xe từ phía sau vọng tới.
Mạc Phong quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Maserati màu trắng đang lao tới.
“Chú! Lên xe!”
Tống Tư Tư kéo kính cửa xuống khẽ cười.
“Là nhóc sao? Không phải bị bố nhóc đưa đi rồi à?”, anh nhìn cô bé với vẻ nghi ngờ.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi tay anh, chắc chắn Tống Khánh Phong sẽ không để cho con gái mình chạy lung tung. Vậy thì tại sao cô nhóc lại xuất hiện ở đây?
Anh cũng không do dự, bèn mở cửa xe ngồi vào trong: “Để tôi lái!”
“Xì! Chú khinh thường người khác quá đấy. Có phải là cho rằng tôi không đuổi kịp không?”, Tống Tư Tư nói với vẻ kiên quyết.
Nói xong cô nhóc đạp chân ga, cả chiếc xe lao đi như một mũi tên. Chỉ nghe thấy tiếng xe rú lên.
Chiếc xe Maserati phóng vọt đi, hơn nữa mái vòm được hạ xuống, hai cánh xe từ phía sau được nâng lên biến chiếc xe thành một chiếc xe đua.
Ở phía trước là một chiếc Rolls – Royce. Hơn nữa đây không phải là loại xe bình thường mà là một chiếc xe chống đạn. Dù có bắn bằng đạn đại bác thì bên trong cũng không bị chịu áp lực gì.
“Thi Vũ, em yên tâm, chỉ cần em theo tôi thì tôi đảm bảo em sẽ không phải lo lắng cho cuộc sống sau này nữa. Em muốn đi làm thì đi làm, không muốn thì tôi sẽ cho em tiền, có thể đi du lịch vòng quanh thế giới. Chỉ cần em khiến tôi vui vẻ, em muốn gì tôi cũng sẽ cho em!”, ông cụ Lục ôm chặt Thi Vũ, cười với nụ cười xấu xa.
Ông ta sà tới định hôn lên cổ cô, nếu không phải còn có người khác trong xe thì có lẽ ông ta đã xử lý cô luôn rồi.
Nhưng khi ông cụ Lục đưa môi ra định hôn cô thì Tống Thi Vũ quay đầu đi.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Phong ông ta đã biết, chắc chắn thằng nhóc này thích Tống Thi Vũ. Hơn nữa sau đó Tống Thanh Sơn cũng đã giải thích sự việc của anh. Anh từ Giang Hải tới đây chỉ vì một cô gái.
Nếu không phải vì chuyện này thì có lẽ ông cụ Lục đã nhận anh là con nuôi rồi cũng nên.
Bên trong chiếc xe Maserati.
“Bọn họ tăng tốc rồi!”, Tống Tư Tư kinh ngạc hô lên.
Chiếc Rolls Royce trước mắt bỗng tăng tốc. Đây không phải là một chiếc xe đua mà là xe thương vụ. Thiết kế có phần nặng nề và có thể chứa được ít nhất chín người, hơn nữa dù ngồi kín vẫn còn cảm thấy rộng rãi, ở giữa có thể đặt thêm một chiếc bàn nhỏ.
Có lẽ ông cụ Lục cũng không ngờ lại có người dám đuổi theo mình.