Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 123: Chương 123: Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu




Mấy tên này cãi nhau chỉ vì phân chia ai sẽ là người chơi trước.

Dương Thái Nhi bỗng nảy ra suy nghĩ bèn liếc liếc đôi mắt long lanh ra vẻ đáng thương: “Người ta còn chưa có bạn trai, lần đầu đương nhiên phải trao cho người lợi hại nhất rồi!”

Nghe thấy vậy, mấy gã đàn ông mắt sáng rực như đèn ô tô.

Chưa từng có bạn trai sao?

Nói vậy thì chẳng phải là

Một người đàn ông trung niên có vết sẹo trên mặt ho một tiếng: “Thế này đi, chúng mày để tạo trước, sau này vẫn có chuyện ngon thế này thì tao nhất định sẽ nhường mấy đứa!”

“Nghĩ ngon thế, làm gì còn lần sau, hơn nữa người đẹp cực phẩm thế này mày tưởng có thể tìm được ngoài đường chắc?”

“Đúng vậy, hơn nữa trong bốn người chúng ta, đứa lợi hại nhất cũng không phải là mày nhé!”

“Sao? Muốn thử phải không?”

“Thử thì thử!”

Mấy tên này thèm khát lắm rồi, trong đầu chỉ toàn gái.

Dương Thái Nhi khẽ cười: “Hay là thế này, mấy anh so tài, nếu ai thắng đến trận cuối cùng thì tôi sẽ trao lần đầu cho người đó. Dù sao đêm thanh xuân đáng giá ngàn vàng ấy. Tôi hi vọng nó sẽ là một đêm đầy ý nghĩa.

Cô ta nói với giọng quyến rũ vô cùng. Những vết nước mắt cũng dần mờ nhạt đi.

Mấy gã đàn ông nghe thấy vậy thì nhìn đối phương với vẻ cảnh giác nhưng đều cảm thấy hợp lý.

“Được, so thì so, lâu rồi tạo không ra tay nên chúng mày không biết trời cao đất dày là gì rồi chứ gì!”

“Mày tưởng tao sợ mày à? Bình thường sếp quản chặt nên tạo không so đo, chứ mày tưởng mày là đại ca thật chắc?”

“Nhưng nói trước nhé, chỉ cần không đánh chết thì kiểu gì cũng chơi, và không được để ảnh hưởng đến tình cảm anh em nhé!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý cộng một!”

Bầu không khí càng lúc càng trở nên kỳ lạ.

Sát khí đằng đẳng

Nói là vậy nhưng thực ra tên nào cũng giấu sẵn dã tâm, đây chính là cái gọi là anh em đấy!

Gió thổi nhè nhẹ, bỗng một luồng sáng trắng lướt qua.

Tiếng dao xé gió lao tới.

“Mẹ nó, thắng hai dùng dao à, vậy đừng trách tạo không khách sáo nhé!”, một gã đàn ông trung niên đeo khuyên tai tức giận gầm lên.

Gã đàn ông tóc vàng hoe bên cạnh lạnh giọng: “Dao mà không dùng thì đấu bằng niềm tin à? Kém thì thừa nhận đi! Mày già rồi, xuống ghế được rồi!”

Vut…

Bốn tên đánh nhau, cả căn phòng là tiếng giao vut vút, bay loạn xạ.

Nói là thế chứ thực ra là chúng muốn giết nhau, muốn một nhát đâm chết luôn đối phương.

Góa phụ đen ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng đánh đấm thì không khỏi lắc đầu: “Đàn ông đúng là loại động vật suy nghĩ bằng nửa dưới! Vì một đứa con gái mà đánh nhau, lòng người thật đáng sợ!”

Cô ta không cần nhìn cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Chuyện này thường như cơm bữa vậy, có kẻ vì tiền, có kẻ vì danh, có kẻ vì gái!

Vì lợi ích trước mặt mà có thể ra tay với cả những người anh em của mình. Đây là điểm xấu xa nhất của con người.

Lúc này ở tầng dưới.

Mạc Phong bật người, hai tay nắm chặt lan can và lật người vô cùng đẹp mắt vào bên trong.

“Ai?”, một tên canh gác ở dưới tầng kêu lên.

Rõ ràng cảm thấy có một bóng hình vừa lẻn vào nhưng lại chỉ thấy gió thổi vi vu đung đưa lá cây.

“Nhìn lầm rồi, đúng là nhầm! Làm gì có nhân vật nào có thể lợi hại như vậy ở Hoa Hạ chứ, chắc tại buồn ngủ… gã đàn ông mặc đồ đen ngáp ngắn ngáp dài.

Lơ là chính là một vấn đề nghiêm trọng.

Mạc Phong từ trên không đáp xuống, vặn cổ hắn ta.

Rắc rắc “U…”

Tên này còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị xử lý.

Góa phụ đen nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng, cô ta cũng cảm thấy hơi buồn ngủ bèn lấy bộ đàm ra hỏi: “Tổ 1, tổ 2, tình hình thế nào rồi?”

Đầu bên kia bộ đàm chỉ phát ra tiếng điện rè rè.

Dù cô ta có gọi thế nào thì đối phương cũng không hề đáp lại.

“Không phải chứ… Hình như là…

Góa phụ đen chau mày, gầm lên: “Người đâu!”

Lúc này có hai tên lập tức lao vào.

“Có mặt!”.

Cô ta quay lại, trầm giọng: “Kiểm tra xung quanh một lượt cho tôi, bắt mọi người tỉnh táo lên, đồng thời xem có thiếu ai không rồi xem tổ 1, tổ 2 xảy ra chuyện gì!”

Cô ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mắt phải cứ giật liên tục.

Có chuyện gì đó thật sao?

Giác quan thứ sáu của phụ nữ cực chuẩn. Trước khi xảy ra chuyện gì thường cảm nhận được. Bây giờ tim cô ta đang đập loạn xa, cảm giác có một luồng khí tức kinh người đang bao trùm xung quanh.

Đây chắc chắn không phải là tâm lý.

Bên trong căn phòng nhất Dương Thái Nhi.

Bốn tên vừa rồi chỉ còn lại một. Ba tên đã bị dao đâm vào đúng điểm yếu.

Tên còn lại có đôi mắt chim ưng, khi nhìn người khác trông vô cùng đáng sợ.

“Hừ, giành gì mà giành, cuối cùng thì người chiến thắng vẫn là tao!”, gã đàn ông trung niên có sẹo trên mặt hằm hè.

Dương Thái Nhi cố gắng đẩy người về phía sau, nhưng không thể làm gì thêm được nữa khi phía sau đã chạm tường.

“Đừng…đừng lại gần đây.…”, cô ta sợ hãi cầu xin gã đàn ông trung niên.

“Ha ha, một mình tôi giết ba tên, lợi hại không? Đừng chạy nữa, dù có kêu rách họng thì cũng không ai nghe thấy tiếng của cô ở nơi bỏ hoang này đâu!”, hắn ta cười nham hiểm.

Mặc dù một mình hằn giết chết ba tên nhưng cũng bị thương khá nhiều, ít nhất là bị mười mấy nhát.

Bị thương như vậy mà vẫn không bỏ qua chuyện của đàn ông. Hắn đi từng bước về phía trước và đưa tay ra thò vào trong áo của Dương Thái Nhi.

Tách

Đúng lúc này, nước từ bên trên rơi xuống trúng đầu của người đàn ông trung niên.

“Hả, phòng bị dột à?”

Hắn ta cũng chẳng buồn quan tâm, dù sao thì ngôi nhà này bỏ hoang bao năm rồi nên bị dột là điều hết sức bình thường.

“Bảo bối nhỏ bé tới đây nào, chú giúp kiểm tra cơ thể nhé!”, người đàn ông cười đều cáng và tiến lại mỗi lúc một gần hơn.

Hai tay Dương Thái Nhi bị buộc chặt vào ghế chân cũng bị trói lại: “Đừng…đừng tới đây…nếu ông động vào tôi, tôi mà thoát ra được thì sẽ khiến ông chết thảm đấy! “Kêu đi, kêu càng to càng tốt, tôi thích những đứa đầy sức sống!”, loại đàn ông này càng cười càng đê tiện.

Đúng lúc này.

Cop…

Một hột táo đột nhiên rơi xuống.

Đập vào đầu hằn.

“Cái quái gì vậy? Sao lại có hột táo ở đây?”, gã đàn ông hô lên và ngẩng đầu.

Lúc này Mạc Phong đang ngồi trên thanh ngang của căn phòng, cười khổ nhìn xuống: “Ngại quá, nhìn thấy bông hoa nhài cằm bãi phân trâu khiến tôi hơi kích động, mặc kệ tôi đi, ông cứ tiếp tục!”

Dương Thái Nhi: “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.