**********
Nếu mà âm thầm sử dụng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh thì còn tàm tạm, đằng này khua chiêng gõ trống sử dụng khắp nơi thì bị ghim là đúng rồi.
Hắn sử dựng để trừ tà diệt ma còn đỡ, nếu lợi dụng vì mục đích khác thì nhất định sẽ là một mối họa!
Họ không bắt Trương Phong là bởi vì hắn dùng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh để làm việc tốt.
Hiện tại hai giới Âm Dương đã hỗn loạn, đang là lúc thiếu người thì làm sao họ bắt Trương Phong được.
Đó cũng là lý do hắn dám sử dụng cấm thuật một cách tự tiện như vậy. Trăng máu xuất hiện đương nhiên báo hiệu có việc lớn sắp xảy ra. Đạo sĩ phái Mao Sơn có nhiệm vụ duy trì sự cân bằng của hai giới, vì vậy Diêm Vương muốn được nhàn nhã thì đành phải cầu mưa thuận gió hòa cho dương gian thôi.
Nếu không người chết đông qúa, âm phủ lại không đủ chỗ.
Âm soái Hắc Vô Thường trừng mắt với hắn, khuôn mặt như nhọ nồi của Âm soái bỗng co giật: “Tôi cảnh cáo cậu, tạm thời không truy cứu việc cậu sử dụng cấm thuật nhưng trách nhiệm của cậu là nghĩ cách xử lý rắc rối lớn nhất ở thế giới loài người. Có thông tin cho rằng sắp có một con quái vật cực mạnh xuất hiện!”
“Một con quái vật cực mạnh sắp xuất hiện sao? Lợi hại vậy cơ à! Vậy tại sao Diêm Vương không tự ra tay, hay là Diêm Vương cũng không đánh lại được?”, Trương Phong kinh ngạc nhìn hắn.
Âm soái bỗng nhiên không biết phải giải thích thế nào.
Sau vài giây chần chừ, hắn mới ho húng hắng: “Đây là chuyện của giới các cậu nên đương nhiên phải do các cậu xử lý. Thiên cơ bất khả lộ, đều là số mệnh cả!”
“Chết tiệt! Đây chẳng phải là câu mà đạo sĩ chúng tôi hay nói sao. Các người là ma mà cũng nói vậy à?”, Trương Phong nhướn mày cười đểu.
Tên này nói chuyện khiến Hắc Vô Thường cũng phải á khẩu, không biết phải giải thích thế nào.
Cuối cùng hắn định hóa thành một luồng gió âm rời đi thì bị Trương Phong giữ lại: “Đợi đã, tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi!”
“Chuyện gì!”, Âm soái cảm thấy mất kiên nhẫn.
Hắn gãi đầu thở dài: “Bạn gái Liễu Như Yên của tôi…đầu thai chưa? Bát tự sinh thần là giờ Dần ngày mười tám tháng ba Âm lịch.
“Liễu Như Yên! Hình như lúc trước có một người như vậy, nhưng hình như đưa đi đầu thai rồi, còn đầu thai vào ai thì không biết!”
“…”
Nói xong Hắc Vô Thường hóa thành một luồng âm khí bỏ đi giống như trốn chạy.
Ai cũng biết trước đó họ có bắt một ma nữ nhưng có sống chết cũng không chịu uống canh Mạnh Bà, cuối cùng bị ép lôi đi đầu thai.
Thế nhưng Âm soái không hề nói điều đó cho Trương Phong. Thằng nhóc này cũng là một kẻ si tình, nếu để hắn biết được thì có trời mới biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì.
Sau khi Âm soái rời đi, Trương Phong cũng định đi lên thì phát hiện ra cánh cửa đằng sau đã bị khóa lại.
“Ông nội nó chứ! Cái tên này định chơi tôi à!”
Không cần nghĩ cũng biết là do Trương Phong không coi trọng Âm soái nên mới bị hắn báo thù.
“Cấp cấp như luật lệnh! Phá!”
Ầm!
Cánh cửa bật tung, đập vào tường và rơi xuống.
…
Chạng vạng.
Mạc Phong nhân lúc tan làm bèn đi tới Quá Giang Long.
Nếu Bạch Phật Thủ được tổ chức đấu giá tại Yến Kinh thì đương nhiên là anh phải tới đó. Vì vậy trước khi đi anh tới câu lạc bộ tìm Thương Hồng để dặn dò một số việc.
Đi Yến Kinh cũng mất ba, bốn ngày, hơn nữa giai đoạn này đang là lúc câu lạc bộ cũng tiến hành đấu giá dược liệu, nên anh tới xem công việc tiến hành tới đâu.
Anh vừa bước vào thì Nhược Hi đã rảo bước tới nghênh đón. “Sếp Mạc tới rồi!, cô ta cười với vẻ quyến rũ.
Mạc Phong tỏ vẻ lúng túng:“Phải rồi, Thương Hồng có ở đây không?”