Đêm dài đằng đẵng, ánh trắng ngoài cửa sổ rót vào trong phòng.
Mạc Phong thi thoảng lại cảm thán khi kể về cuộc sống nơi doanh trại, thời gian trôi nhanh như bị ai đánh cắp.
Cũng không biết là ảo giác hay là thật.
Trong không gian xuất hiện chín con dao bướm, hơn nữa tất cả đều bay lơ lửng quanh người Mạc Phong.
“Ảo…giác sao?”, người đàn ông trung niên hô lên đầy kinh ngạc.
Mạc Phong nhún vai nói với vẻ thương cảm: “Đến cả át chủ bài của tôi mà còn không biết, lại đòi giết tôi! Có phải là khinh thường người khác quá không?”
Vụt…
Cơ thể anh cử động, chín con dao giống như có linh tính lập tức bay về phía người đàn ông từ nhiều phía.
Hắn không chỉ phải ngăn chặn sự tấn công của Mạc Phong mà còn phải chú ý tới hướng đi của chín con dao.
Vèo…
Vụt…
Xuất dao ắt có máu đổ!
Mỗi một dao phóng ra đều không lệch đi phân nào, mới vài lượt mà đã khiến người đàn ông bị hàng chục vết thương.
“Trò chơi kết thúc!', Mạc Phong mở lòng bàn tay, một chân gập sâu, cơ thể nhảy về phía trước: “Vạn Phật quy tổ!”
Vụt…
Ầm…
Tiếng nổ nặng nề vang lên, con đường cũng bị đánh tạo thành một cái hố sâu.
Đến ngay cả chiếc Jaguar đỗ bên cạnh cũng bị luồng khí mạnh khiến lắc lư.
Khói bụi mù mịt, âm thanh kéo dài.
Bụi mù từ từ lắng xuống.
“Ha ha ha! Có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi! Nhưng ít tuổi mà có thể ép tôi phải xuất tuyệt chiêu thì trước mắt cũng chỉ có bố cậu thôi. Mẹ kiếp, cậu là người thứ hai đấy! Cả nhà các người đúng là phiền phức!”, người đàn ông hừ giọng dương dương tự đắc.
Lúc này ở bên kia con đường.
Ngực Mạc Phong bị chảy máu, con dao găm ghim vào lưng anh.
“Hừ! Đao pháp nhanh lắm!”, anh rút mạnh con dao ra, hừ giọng lạnh lùng: “Đừng vui mừng quá sớm, lẽ nào ông tưởng ông không bị thương chút nào sao?”
Người đàn ông trung niên phất tay khẽ cười: “Xì! Tôi thừa nhận cậu có bản lĩnh, với điều kiện hiện tại của cậu, nếu tiếp tục tu luyện thì không chừng có thể đuổi kịp ông già nhà cậu đấy. Nhưng cậu còn non lắm, cậu của bây giờ, tôi chỉ cần động một ngón tay thôi là có thể ép chết cậu!”
“Ồ? Xem xem trên lưng ông có cái gì nào?”, Mạc Phong ôm ngực lạnh lùng nói.
Bị nói vậy, người đàn ông trung niên dường như cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn quay đầu thì thấy một tờ giấy phù được dán sau lưng mình đang bị gió thổi lật lên lật xuống.
“Đây là…”, người đàn ông trung niên kinh ngạc hô lên.
Mạc Phong nhếch miệng chỉ lên trời: “Phù dẫn lôi thông thiên – lục phù số một của Đạo gia!”
“Cái gì? Cậu…”
Người đàn ông trung niên ra sức tìm cách giựt tấm phù giấy nhưng vừa tiếp xúc thì lập tức bị một luồng điện đốt bị thương.
“Đừng phí sức nữa, tấm phù có thấm máu của tôi, trừ khi tôi tự tay lấy nó đi, bằng không người khác đừng hòng”, Mạc Phong cười bằng vẻ dửng dưng.
Nhất là nụ cười điềm nhiên đó khiến người đàn ông trung niên cảm thấy hoảng hốt: “Hừ, không hổ danh là hai bố con, biểu cảm cũng thật giống nhau! Hay là thế này, cậu giúp tôi xé tấm phù, tôi sẽ cho cậu biết bí mật! Thế nào?”
“Xin lỗi! Giờ tôi chẳng muốn biết gì cả! Vừa rồi ông sỉ nhục bố mẹ tôi, hôm nay tôi phải lấy máu của ông tế bái họ!”
Anh xoay bàn tay, một dòng máu chảy ra.
Người đàn ông trung niên tự nhủ hỏng rồi, sau đó lao thẳng về phía Mạc Phong: “Thằng nhóc, chán sống rồi!”