Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 10: Chương 10




“Đứng đây chờ tôi!”, Mạc Phong kéo Tô Nguyệt ra một góc bình tĩnh nói.

Tô Nguyệt lên tiếng châm chọc: “Được không thế?”

“Đàn ông không thể nói không được!”

Mấy thằng choai choai đầu xanh đầu đỏ thi nhau lao

Ai cũng cầm một con dao lưỡi cong quân dụng trong tới. tay. “Chém chết nó cho tao!”, người đàn ông trung niên đeo kính tức giận rống lên.

Mạc Phong lại thong thả bước tới, đốt một điếu thuốc rít một hơi thật mạnh. “Dao không phải chơi như vậy đâu!”

Dứt lời, bóng dáng Mạc Phong lập tức biến mất.

Không phải anh đã thật sự biến mất mà là vì tốc độ quá nhanh mắt thường không theo kịp, nhanh như tia chớp.

Răng rắc

Tiếng xương nứt gãy vang lên chói tai, một bầu không khí kinh hoàng ập tới.

Không phải đảm người này đang bao vây Mạc Phong, anh mới là người bao vây bọn họ “Á!”

Gã đô con cuối cùng bị đá bay ra ngoài, quá trình đánh nhau kết thúc trong nháy mắt.

Thấy đám người nằm la liệt trên đất rên rỉ, người đàn ông đeo kính bắt đầu run rẩy. “Quỷ… có quỷ rồi. Sao người này lại lợi hại như vậy?”

Mạc Phong nhặt một con dao bị rơi dưới đất lên: “Mày tự làm hay tao phải giúp?”

“Thằng ranh, mày biết đắc tội với hội Hắc Long có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?”

Phập!

Mạc Phong giơ tay chém xuống. Người đàn ông đeo kính chỉ thấy ngực trái đau nhói, cúi đầu bàng hoàng nhìn thấy lưỡi dao đâm thẳng vào tim mình. “Thế mày có biết hậu quả khi chọc giận tao càng nghiêm trọng hơn không? Chỉ cần cắm dao sâu thêm một centimet nữa thôi, mày đã toi đời rồi!”, Mạc Phong cười lạnh một tiếng khiến người ta rùng mình. “Cút!”

Sau khi Mạc Phong gầm lên, cả đám đều lồm cồm bò dậy, không còn khí thế phách lối như ban đầu mà nháo nhác chạy biến. Hiện giờ trong mắt họ chỉ còn sự sợ hãi tột cùng!

Sáng sớm ngày hôm sau. “Nước đầu… tôi muốn uống nước.

Trong khách sạn 7 Days Inn ở Giang Hải.

Tô Nguyệt nằm trên giường, bờ môi khô khốc mấp máy nói mở, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, khỏe mắt còn việt nước chưa khô.

Toàn thân cô ta đau nhừ tử, xương cốt rung rời.

Cô ta đang định ngồi dậy lại bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng.

Cô ta đang định giãy giụa thì chợt nhớ ra đêm qua hai người điên cuồng như thế nào, thậm chí còn không biết đã làm bao nhiều lần. Tô Nguyệt cảm giác lúc ấy bản thân đã bất tỉnh.

Cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, trong đầu lại nhớ tới cơ thể linh hoạt như ma quỷ của anh, phảng phất như đã hằn sâu trong ký ức của cô ta.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt lập tức đỏ bừng.

Cô ta vốn chỉ định uống rượu thỏa thích một ngày, nào ngờ lại điên cuồng phóng túng với một người xa lạ suốt cả đêm.

Tô Nguyệt giơ tay muốn ôm Mạc Phong lại sờ thấy rất nhiều vết sẹo, có cả vết dao, vết đạn bắn. Vết thương trên ngực anh dài khoảng mười centimet đã bắt đầu kết vảy, đây là vết thương trí mạng.

Rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào?

Mỗi một vết thương trên người anh đều khiến Tôi Nguyệt giật mình kinh hãi. Chắc chắn anh có câu chuyện của riêng mình!

Cơ thể anh không quá cường tráng nhưng đem lại cảm giác mạnh mẽ tràn đầy năng lượng. “Tạm biệt. Mong sau này không cần gặp lại nữa!”, Tô Nguyệt khẽ hôn lên mặt Mạc Phong rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn ga giường lại không khỏi bật cười tự giễu.

Thứ mà mọi đàn ông đều thèm muốn, cô ta lại tặng cho một người đàn ông không biết tên.

Tô Nguyệt nhịn cơn đau như xe rách cơ thể để xuống giường.

Hai mắt Mạc Phong chợt động đây. Khi anh mở mắt ra,

Tô Nguyệt đã mặc quần áo chỉnh tề, đôi chân thẳng tắp được tất đen bao bọc, góc nghiêng tinh tế, vòng eo mảnh mai. Từ góc nhìn của anh, cô ta vô cùng quyến rũ. “Định đi luôn sao?”, Mạc Phong liếm môi nhớ lại dư vị của cô mèo rừng này.

Hiện giờ Tô Nguyệt đã tỉnh rượu, khôi phục hình tượng nữ thần lạnh lùng khó gần như cũ.

Dường như người cuồng hoan với Mạc Phong tối qua không phải cô ta. “Đây là năm trăm tệ, cứ xem chuyện tối qua là một giấc mơ đi!”, Tô Nguyệt đặt năm trăm tệ lên giường, bình thản nói.

Mạc Phong thấy mấy tờ tiền một trăm, không nhịn được bật cười: “Thế có nghĩa tôi… bị cô bao một đêm sao?”

“Không sai! Tôi ‘bao anh một đêm!”

“Nhưng tôi nhớ tối hôm qua cô cầu xin tôi trước mà?”

“Câm miệng! Đừng nhắc tới nữa!”

Tô Nguyệt đỏ bừng mặt thẹn thùng quay lưng rời đi.

Trong bộ dạng vội vã của cô ta, Mạc Phong bật cười thành tiếng: “Thì ra trên đời này thực sự có bữa ăn miễn phí, không chỉ được ăn mà còn được cho tiền!”

Anh không hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì. Xinh đẹp như thế này chắc sau này con sinh ra IQ không cao lắm nhỉ?

Mạc Phong vén chăn lên, giật mình nhìn vệt máu đỏ tươi trên ga giường, ngẩn người hồi lâu. Con mẹ nó! Đây là lần đầu tiên của cô ta, hôm qua anh đã quá thô lỗ.

Nhưng mọi chuyện đều đã qua, tình một đêm chỉ đến thế, cả hai đều có đường đi của riêng mình.

Ngoài trời đã sáng tỏ, Mạc Phong cũng đứng dậy mặc quần áo. Ngủ nướng không phải thói quen tốt!

Nhưng khi ra khỏi khách sạn, Mạc Phong thấy anh Hai lững thững đi tới. Con chó này rất thông minh, có thể nhờ vào mùi hương để tìm được anh. “Tối qua có phải mày bận rộn lắm không hả?”, Mạc

Phong cười xấu xa hỏi. Sau khi anh và Tô Nguyệt rời đi, con chó này cũng dẫn

Samoyed đi mất.

Không biết khi cô nàng lạnh lùng kia biết hôm qua không chỉ mình mất trinh mà cả chó cũng bị đè sẽ phản ứng thế nào.

Thật đáng chờ mong…

Xem ra sau này lại có giống chó mới rồi, Bull và Samoyed?

Mạc Phong mở điện thoại ra xem, sắp bảy giờ rồi, hôm nay anh còn phải tới công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã làm việc!

Cùng lúc đó trên một chiếc Porsche. “Phải rồi, cậu thấy người kia đâu không? Sao sáng giờ không thấy bóng dáng đầu?”, Mục Thu Nghi quay sang hỏi Tống Thi Vũ đang ngồi trên ghế phụ

Tống Thi Vũ đang mải sơn móng tay cười nói: “Sao mình biết chồng của cậu ở đâu được?”

“Đáng ghét, cậu đừng nói bậy, mình không có người chồng như vậy đâu!”

“Cái này khó nói lắm. Mình thấy anh ta biết cách tán tỉnh con gái lắm. Một tháng này cậu đừng sập bẫy đó”. “Mình á?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.