Mạc Phong chỉ yên lặng gật đầu, Phương Chính chợt sầm mặt.
“À cái đó…nếu như cô đã có chuyên gia ở đây rồi thì tôi về trước vậy”, Phương Chính nói với vẻ ngượng ngùng.
Mục Thu Nghi chỉ ậm ừ và không nói gì thêm.
Phương Chính rời đi nhanh như bỏ chạy, ở lại đây thêm một giây thôi anh ta cũng cảm thấy như bị sỉ nhục.
Rõ ràng bên cạnh có một chuyên gia tuyệt vời như vậy rồi, có thể tìm ra ngay chiếc máy nghe lén mà không cần phải dùng đến thiết bị thăm dò gì, không biết tìm anh ta đến để làm gì, làm nền cho gã đó ngầu hơn hay sao?
Nghĩ đến đây, Phương Chính càng chạy nhanh hơn.
Cả phòng đều yên lặng, Mục Thu Nghi cũng không dám nói tùy tiện nữa, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ xem mình có nói bí mật công ty nào trong khoảng thời gian này hay không.
“Trong nhà thực sự vẫn còn sao?” Tống Thi Vũ ngạc nhiên hỏi.
Mạc Phong gật đầu: “Nếu không phiền, tôi có thể giúp cô tìm!”
“Vậy còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi đi!”, Mục Thu Nghi thúc giục.
Giờ đây, cô không còn thấy an toàn trong chính ngôi nhà của mình, cô luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ máy tính.
“Ha ha, bây giờ em mới biết là chồng mình còn có ích đúng không?”, Mạc Phong chớp mắt nhếch mép cười.
Sau đó anh liền huýt sáo, con chó Bull đang ngủ trong sân ngay lập tức lao vào.
“Đi thôi, anh Hai! Làm chuyện đàng hoàng đi!”
“Gâu.”
Sự kết hợp tuyệt vời này một lần nữa làm mới tam quan của Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ.
Một người một chó phân công rõ ràng, mỗi người tìm kiếm ba phòng ngủ, tất cả những gì tìm thấy sẽ ném xuống từ tầng hai.
Chỉ trong vòng mười phút, bao nhiêu thứ lớn nhỏ đều bị ném trên mặt đất.
“Nhiều vậy sao!”, Tống Thi Vũ kinh ngạc thốt lên: “Con gấu này của tôi bị làm sao?”
“Vấn đề lớn nhất chính là con gấu này của cô, còn làm sao nữa? Cô nhìn mắt nó đi!”, Mạc Phong giang hai tay cười tủm tỉm.
Hai cô gái đi đến trước mặt con gấu và cứ nhìn chằm chằm vào nó hàng chục giây.
Đột nhiên……..
“Cái này … con mắt này có thể cử động! Làm sao nó có thể cử động được?”, Tống Thi Vũ ném con gấu ra ngoài như thể đang sợ hãi.
Lúc này Mạc Phong nhìn quanh một vòng để xác nhận không có sai sót gì rồi mới từ trên lầu hai chậm rãi bước xuống: “Con mắt đó là camera lỗ kim, nói không chừng tất cả những việc xấu mà cô làm trong phòng đều bị nhìn thấy hết rồi!”
“Hả? Vậy chẳng phải tôi thay đồ cũng bị nhìn thấy hết rồi sao?”, Tổng Thi Vũ kêu lên, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Chuyện này thì cô yên tâm, dù sao thân hình này của cô đến tôi còn không có hứng thú, chắc là người khác cũng vậy thôi!”, anh thản nhiên giang tay ra trêu chọc.
Không có hứng thú!
Bà đây muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn năng lực có năng lực!
Vậy mà lại nói là không ai có hứng thú!
“Tôi giết anh!”, Tống Thi Vũ nổi cơn tam bành đến mức nhảy bổ về phía Mạc Phong.
Cả căn phòng lại sôi sục lên, xoong nồi lăn lóc trên sàn.
“Đủ rồi!”, lúc này Mục Thu Nghi mới quát.
Lúc này hai người mới ngừng lại.
Có quá nhiều chỗ bị đặt máy nghe lén, thậm chí có cả thỏi son mà cả hai thường thích dùng cũng đã bị gắn máy nghe lén.
Mục Thu Nghi khẽ nhíu mày, rốt cuộc chúng làm thế nào mà cài được một chiếc máy nghe lén vào trong son môi mà không ai hay biết gì? Điều quan trọng nhất là Mạc Phong chỉ cần dắt theo một con chó tìm ra từng thứ một mà không hề dùng bất cứ thiết bị dò tìm nào.
Thật sự khiến người ta không thể tin được!
Rốt cuộc anh là người như thế nào, tại sao lại bí ẩn như vậy, khiến người ta không thể nhìn thấu được!
Mạc Phong khẽ phủi tay rồi thở dài: “Tạm thời trong phòng này có nhiêu đây thôi. Tôi đã tìm ra toàn bộ camera, máy nghe lén, còn có cả tháp tín hiệu mini cho cô rồi. Về việc sau này còn có gì nữa không thì tôi không biết được rồi! Đi thôi anh Hai!”
Sau đó, anh liền cùng chú chó đi vào phòng, chẳng mấy chốc đã kéo một chiếc vali đi ra.
“Chờ đã, anh đi đâu vậy?”, Tống Thi Vũ thấy hành động này của Mạc Phong liền thốt lên.
Anh hơi quay đầu lại, vặn vẹo ba trăm sáu mươi độ và mỉm cười: “Lúc trước không phải hai người nói muốn tôi dọn ra ngoài sao?”
“Anh đi rồi, lỡ có người lại lắp mấy thứ này vào phòng thì sao? Tôi không muốn có camera lỗ kim trong phòng ngủ!”
“Vậy thì tôi cũng đâu có cách nào. Ai bảo tôi rời khỏi đây chứ? Dù tôi có thực lực đến đâu, tôi cũng không thể lo được nhiều như vậy!”
Mục Thu Nghi nắm chặt tay, lồng ngực phập phồng lên xuống: “Được rồi, đừng diễn nữa, anh có thể tiếp tục ở lại, nhưng sau này anh sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của căn phòng này!”
“Buổi tối hai người sợ mà không để ý thì tôi sẽ nằm ngủ giữa hai người!”, Mạc Phong cười xấu xa nói.
“Đi chết đi!”, hai người phụ nữ đồng thanh chửi rủa.
Đúng lúc này, “anh Hai” sủa dữ dội.
Mạc Phong lập tức định thần lại, anh thấy một chấm đỏ xuất hiện trên người Mục Thu Nghi.
Bùm …
Có một âm thanh rất nhỏ, giống như một luồng không khí xuyên qua nó.
Xuýtttt……
Chiếc kim bạc trong tay áo bay xẹt ra một cái, trực tiếp đánh bay vật đang bay đến xuống đất, chiếc kim bạc bị va chạm vỡ thành hai mảnh.
Mạc Phong xông ra một bước mạnh mẽ, lúc này trong lòng bàn tay anh xuất hiện ba con dao phóng.
Phóng về phía tòa nhà đối diện.
Dù cách xa hơn ba mươi mét nhưng con dao phóng vẫn cắm chặt vào bức tường đá vôi, bốc lên từng lớp bụi.
Vũ khí càng dài thì uy lực càng lớn.
Kẻ cầm súng chưa chắc đã thắng được người cầm dao, chỉ cần người ở tòa nhà đối diện dám xuất hiện, Mạc Phong chắc chắn có thể giết chết hắn trước khi hắn kịp nổ súng.
Tất cả những kẻ đe dọa Mục Thu Nghi đều là kẻ thù của anh, anh sẽ không ngần ngại ra tay với chúng!
Ba mươi giây mà phía bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
“Anh Hai! Đi xem xem!”, vẻ mặt Mạc Phong đanh lại nói.
Con chó ngay lập tức ngồi dậy và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trở lại phòng, anh thấy thứ bị kim bạc đâm trúng không phải viên đạn, mà là ống kim tiêm giống thuốc mê.
Mục Thu Nghi vội vàng tiến lên phía trước: “Lẽ nào lại là hội Hắc Long? Gọi cảnh sát đi, bọn họ am hiểu những thứ này hơn!”
“Không, lần này không phải hội Hắc Long. Chưa nói đến việc báo cảnh sát liệu họ có nhận hay không, cho dù họ nhận thì em bảo họ phải bắt tay điều tra từ đâu chứ?”, Mạc Phong giang tay cười khẩy và nói: “Có những chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, em chỉ cần làm tốt cô tổng giám đốc nhỏ của em là được, những chuyện khác cứ giao cho anh!”Cô tổng giám đốc nhỏ?
Đây là tổng giám đốc của một công ty có giá trị niêm yết trên thị trường vài tỷ một năm, trong mắt nhiều người đó là một vị trí không thể đạt được. Nhưng Mạc Phong lại khinh thường như vậy.
“Vậy lần này rốt cuộc là ai? Sao tôi lại gặp phải nhiều phiền phức như vậy nhỉ?”, Mục Thu Nghi nhìn Mạc Phong,s hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Lúc trước hội Hắc Long đã gây náo loạn ở công ty, bây giờ lại có người khác muốn ra tay với cô!