Lúc này, trước cổng khu biệt thự Hoa Sơn.
Hôm nay Mục Thu Nghi lái một chiếc Maserati GT, quan trọng là chiếc này chỉ có hai chỗ ngồi!
“Vợ ơi… anh ngồi đâu?”, Mạc Phong nhìn quanh trong xe, thấy thật cạn lời.
Cô nhóc này cố ý!
Hôm qua còn lái chiếc Benz S600 năm chỗ, chỉ riêng hôm nay là đổi xe, lại còn đúng giờ đi làm nữa chứ…
Tống Thi Vũ lè lưỡi với anh, đắc ý cười: “Ngại quá, hết chỗ rồi, thế nên anh chạy bộ đi. Chị đây thương tình, cho anh một tấm thẻ tàu điện ngầm này, chạy tới đó mà chen chúc đi! Đúng rồi, bây giờ là giờ cao điểm đi làm đó, phải nhanh chân lên mới được!”
Mạc Phong ấm ức quay đầu nhìn Mục Thu Nghi, đáng thương nói: “Vợ… đừng đùa anh thế chứ…”
“Khụ khụ, đi làm muộn sẽ bị trừ lương đấy!”, Mục Thu Nghi nhịn cười.
Hai cô gái ăn ý nhìn nhau một cái, nếu Mạc Phong không có ở đây thì chắc bọn họ đã ôm bụng cười nghiêng ngả rồi.
Nhóc, để xem tôi có trị nổi anh không?
Ở chỗ này cũng xem như đang ở ngoại thành, lái xe tới công ty cũng phải mất tầm nửa tiếng, với điều kiện không bị kẹt xe, nếu không thì phải lâu hơn.
Nếu đi tàu điện ngầm sẽ phải mất tầm một, hai tiếng đồng hồ mới tới công ty. Bây giờ cách giờ vào làm năm mươi phút.
Hai cô gái đều đang nở nụ cười đắc ý.
“Thế cuối cùng em đã chịu nhận là vợ anh rồi à?”, Mạc Phong ghé tới sát trước mặt Mục Thu Nghi, gần đến nỗi cả hai có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Đột nhiên gần thế này, Mục Thu Nghi cảm thấy mình hơi hoảng.
Cô quay đầu trợn mắt nhìn anh: “Cút! Anh đi làm trễ thì tôi trừ lương gấp đôi!”
“Anh hiểu mà, người của mình thì phải càng nghiêm khắc hơn, nếu không sẽ bị người ta nói ra nói vào. Vợ đối xử với anh tốt quá!”, Mạc Phong trơ trẽn nói.
Mục Thu Nghi sắp tức đến ngơ người. Rõ ràng mình đang nghĩ cách để chỉnh anh ta, mà anh ta lại nghĩ mình đối tốt với anh ta, là sao?
“Kệ xác anh!”, cô trợn Mạc Phong một cái rồi bực bội nói.
Sau đó thì giẫm chân ga, phóng xe đi.
Chiếc Maserati GT này khởi động trong vòng nửa giây, chớp mắt một cái, Mạc Phong đã không thấy xe đâu nữa rồi.
“Vợ nghịch thật đấy, nhưng anh thích!”, Mạc Phong cười xấu xa nói: “Quỷ sứ hà!”
Tuyến tàu điện ngầm số 1 Giang Hải.
Xem ra anh đã đánh giá thấp dân số của Giang Hải rồi.
Bốn phía đông nghẹt người đợi tàu, nhưng mỗi chuyến tàu đến ga đều đầy ắp người.
Đúng là mấy năm gần đây Giang Hải phát triển mạnh, được xem như là thủ đô của phương Nam, chỉ xếp sau Yến Kinh, Dương Thành, Ma Đô mà thôi.
Mạc Phong vừa vào trong trạm tàu điện ngầm là đã bị người ta đẩy đi, không thể nào quay đầu lại được.
Ngay đến lúc lên xe cũng là vì bị người ở phía sau đẩy lên.
“Đm… thế này thì chẳng bằng mình tự chạy bộ sang đó!”, Mạc Phong bị ép vào cửa kính, bất lực nói.
Nếu mình dốc hết sức chạy thì chắc bây giờ đã gần tới nơi rồi, đâu cần phải chen lấn trong tàu điện ngầm thế này.
Nhưng điều duy nhất khiến Mạc Phong thấy vui vẻ là bên sườn sau lưng anh có một cô gái xinh. Vì người quá đông, anh không thể nào quay người lại được, nhưng nhìn qua gương anh đã thấy rõ thân hình tuyệt vời của cô gái này.
Mái tóc mun dài mượt như một thác nước, hai bên tóc mái thả trên xương quai xanh, mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt ôm sát thân hình nuột nà, đôi mắt quyến rũ, chiếc mũi trắng xinh, đôi môi mỏng, tạo thành một gương mặt hớp hồn người.
Điều khiến người ta vừa nhìn đã thấy thiện cảm là cô ta luôn nở một nụ cười rạng rỡ.
Mình đã gặp vô số người đẹp, nhưng cô gái trước mắt khiến người ta nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Đương nhiên, cô gái như thế này luôn không thiếu người theo đuổi.
Bên cạnh là một gã thanh niên tóc dài, gương mặt mang vẻ ngông cuồng và lỗ mãng, cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng sắp bay màu.
Từ lúc lên xe, gã trai đã luôn theo cô gái xinh đẹp này để bắt chuyện, nhưng người ta chẳng buồn để tâm, chỉ trả lời vài chữ theo phép lịch sự mà thôi.
“Này người đẹp, em ở chỗ nào của Giang Hải thế?”
“Nhà anh vừa mua nhà bên khu mới Giang Nam ấy, rộng hơn 180 mét vuông, em có hứng thú tới chơi không?”
“May mà hôm nay anh đưa con Land Rover của mình đi bảo dưỡng nên mới có thể tình cờ gặp được cô gái xinh đẹp như em ở đây. Hai đứa mình có duyên quá, cho anh xin facebook nhé?”
Mạc Phong bị lấn ở sát mép cửa sổ nghe cũng muốn bật cười.
Nhà 180 mét vuông ở bên khu mới Giang Nam?
Giá nhà bên đó đều tầm bốn, năm mươi nghìn một mét vuông, cả căn nhà cũng phải mấy triệu.
Nhìn sợi dây chuyền vàng gã đeo trên cổ sắp bay màu hết rồi mà gã còn tự tin nổi mình đi Land Rover.
Anh đã từng gặp người mặt dày nhưng mặt dày cỡ này thì chịu, xem như hôm nay anh được mở rộng tầm mắt.
Gã thanh niên kia thấy cô gái không trả lời mình thì cứ tiến sát tới bên cạnh người ta.
Vừa hay tàu hơi lắc lư đã trở thành cái cớ của gã.
“Xin anh tự trọng chút! Nhà anh rộng bao nhiêu, lái xe gì đều không liên quan tới tôi! Mong anh tôn trọng người khác chút!”, cô gái xinh đẹp lấy hết dũng khí, trầm giọng nói.
Những người xung quanh đều nghe thấy nên quay đầu lại nhìn.
Gã thanh niên thấy những người xung quanh nhìn nhưng không hề sợ hãi, vén tay áo lên để lộ hình xăm trên cánh tay.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy ai tán gái bao giờ à? Thứ nhà quê!”, gã nhìn quanh rồi bực dọc nói.
Tất cả mọi người đều nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, họ đều ngoảnh mặt đi, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, đa số đều là những người vội đi cho kịp giờ, vốn dĩ đã gấp lắm rồi, đâu rảnh để xen vào những chuyện này.
Mạc Phong lắc lắc cái cổ, nếu đã không ai muốn giúp thì hãy để mình làm vị anh hùng vô danh này đi!
Lúc anh chuẩn bị quay người lại thì cả khoang tàu đột nhiên lắc lư, đèn cũng chớp nháy.
“Vừa xảy ra chuyện gì thế? Động đất à?”
“Không biết nữa, gần đây tàu cứ qua đoạn này là sẽ lắc mạnh một cái, chắc đường ray có trục trặc gì đấy!”
“Phiền chết đi được, tôi lại trễ giờ nữa rồi!”
Vì sự rung lắc kịch liệt vừa rồi, đầu Mạc Phong đụng vào cửa sổ đến mấy lần.
Ngay lúc anh quay đầu lại nhìn thì thấy gã thanh niên kia hoảng loạn chạy về hướng cửa ra. Điều khiến người ta không thể thốt nên lời là gã còn bế cô gái xinh đẹp luôn nở nụ cười rạng rỡ kia trong lòng.
Tư thế của hai người cực kỳ kỳ lạ, thấy họ xuống tàu, Mạc Phong thầm than, toang rôi!
Anh không cho rằng gã kia có sức hút gì để có thể tán đổ cô gái cực kỳ xinh đẹp đó trong vòng mấy phút ngắn ngủi.
Thấy cửa sắp đóng lại.
“Đợi đã!”, Mạc Phong hô lên.
Anh lướt nhanh như gió, chớp mắt đã tới cửa, vừa hay chỉ còn lại một khe hở.
“Mở ra cho tôi!”, Mạc Phong tức giận quát lên, hai tay chéo nhau đẩy cánh cửa sắp đóng lại ra.