“Sao thế, mọi người không tin anh à?”, Mạc Phong khoanh tay, cười khẽ.
Vương Bưu vội xua tay, cười khổ: “Nào có, bọn em không tin anh Mạc thì tin ai? Có câu nói kia của anh Mạc là đủ rồi, các anh em đừng lo lắng nữa!”
“Nhưng sao mọi người không báo cáo chuyện này với cấp trên? Dám thu phí bảo kê ở công ty, đúng là không thể tưởng tượng nổi!”, Mạc Phong hơi nhíu mày, trầm giọng nói.
Không ngờ trong công ty của vợ anh lại có khối u ác tính thế này.
Mọi người đều ủ rũ cúi đầu.
“Sao thế, nét mặt kiểu gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói đi!”, Mạc Phong vỗ vai Vương Bưu, an ủi.
“Anh Mạc… Thật ra… bọn em đã bị chậm lương hai tháng rồi.., gã lúng túng gãi đầu, cười khổ.
“Gì cơ?”
Bị chậm lương hai tháng á?
Tập đoàn Kim Tư Nhã là công ty niêm yết, sao có thể tồn tại chuyện nợ lương kiểu này được.
Nếu có chuyện này thật thì thông tin tiêu cực đã bị lan truyền khắp nơi từ lâu rồi. Được copy tại { TRÙMtruyện .o rg }
Hơn nữa nếu đã chậm lương hai tháng, sao đám người này vẫn còn ở đây chứ?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Mạc Phong: “Sao lại thế? Vợ anh nợ tiền các chú à?”
“Không không không, tổng giám đốc không nợ tiền bọn em, nhưng lương của bọn em bị bộ phận tài chính giữ lại”, Vương Bưu lắc đầu với nụ cười khổ.
Bộ phận hành chính và bộ phận tài chính có liên quan đến nhau, bộ phận tài chính sẽ phát lương theo điểm chấm công của bộ phận hành chính.
Công ty có quy định cấp dưới phải chào hỏi khi gặp cấp trên, điều đó giúp công ty phát triển tốt.
Nhưng tháng trước, vì trời lạnh quá nên hai bảo vệ trực bên ngoài không kịp chào hỏi dì út của thanh niên tóc vàng vừa rồi. Cô ta chính là phó giám đốc bộ phận hành chính.
Cô ta nói họ không tôn trọng cấp trên, trừ một tháng lương.
Lần trước không chào cấp trên nên bị trừ một tháng lương, còn lần này thì đánh thắng tay…
Nghe Vương Bưu nói xong, Mạc Phong không khỏi siết chặt nằm tay.
Rầm…
Anh tức giận vỗ bàn: “Quá đáng thật, cô ta là cái thá gì chứ, không ngờ dám giở trò trong công ty. Phí an dân gì đó cũng do cô ta đặt ra à?”
“Suyt, anh nói nhỏ thôi, nghe nói người phụ nữ kia có gia thế ghê gớm lắm, ngay cả tổng giám đốc cũng không dám trực tiếp gây chuyện với cô ta!”, Vương Bưu thở dài, ra hiệu Mạc Phong im lặng rồi nói khẽ: “Cô ta rất tham tiền, ngoài phí an dân ra còn có đủ loại phí tào lao, mỗi tháng một trò mới”.
Lúc này, trong phòng họp ở tầng cao nhất của Kim Tư Nhã.
“Có chuyện gì vậy, tháng trước chúng ta lỗ hơn một triệu ư? Dòng tiền mỗi ngày lên đến hơn ba trăm triệu mà vẫn lỏ? Ai đó có thể giải thích cho tôi không hả?”, Mục Thu
Nghi đập xấp tài liệu lên bàn, quát khẽ.
Giọng điệu cô nghe như đang chỉ chó mắng mèo.
Tô Nguyệt gõ nhẹ lên bàn: “Bộ phận tài chính không định giải thích à?”
“Tổng giám đốc, bộ phận tài chính chúng tôi vẫn luôn giải ngân theo giấy tờ, về phần tại sao lại lỗ, tôi cũng không rõ khâu nào đã gặp vấn đề nữa”, một người phụ nữ mập đeo kính cúi đầu, cười khẽ.
Trông cô ta như đang nhận sai, nhưng ai cũng thấy cô ta đang mỉm cười.
Cô ta đang cười đấy!
Lần này lỗ hơn một triệu, nếu truy cứu trách nhiệm, chắc chắn bộ phận tài chính sẽ bị điều tra, nhưng lúc này cô ta vẫn cười được.
Tức là cô ta đã chuẩn bị kỹ càng để không bị ai tìm ra lỗi rồi.
Tô Nguyệt nhíu mày: “Đây là cái cớ trốn tránh trách nhiệm của cô đấy à? Cô tin tôi lập tức cho người kiểm tra giấy tờ của bộ phận tài chính các cô không?”
“Nếu giám đốc Tô muốn góp ý về công việc của tôi, bộ phận tài chính luôn chào đón cô!”, người phụ nữ đeo kính cười lạnh.
“Cô… Được lắm, đừng để tôi nắm được thóp của cô, bằng không cô cũng biết tính tôi rồi đấy”, Tô Nguyệt trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
Xem ra mâu thuẫn trong tập đoàn cũng rất gay gắt, hai bên không nhường nhau chút nào.
Chắc hẳn ai cũng có cổ đông làm chỗ dựa! Bằng không sao dám ăn nói như thế chứ “Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa! Tan họp, tất cả mọi người quay về vị trí của mình đi!”, Mục Thu Nghi vỗ bàn, trầm giọng nói.
Mười mấy người trong phòng họp nhao nhao đứng dậy chào cô rồi rời đi.
Cho dù họ ngấm ngầm đấu đá với nhau thế nào, bề ngoài thì Mục Thu Nghi vẫn là tổng giám đốc!
Trong phòng họp chỉ còn mấy người thân tín của cô.
“Nếu không tra rõ chuyện này thì lỗ hổng vẫn cứ tồn tại, chúng ta vẫn phải bù tiền”, Tô Nguyệt quay sang nhìn Mục Thu Nghi.
Bây giờ tài chính của công ty xuất hiện lỗ hổng rất lớn, nhưng đến giờ họ vẫn chưa biết vấn đề chính nằm ở đâu.
Tống Thi Vũ là giám đốc sáng tạo, gần đây cũng gặp không ít phiền phức: “Hình như bộ mỹ phẩm Nước Mắt Trong Mơ mà chúng ta vừa đưa ra thị trường nước ngoài không được chào đón lắm, có rất nhiều doanh nghiệp trả hàng”.
“Sao lại thế? Chẳng lẽ có vấn đề ở khâu quảng cáo ư?”, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi lập tức trở nên lạnh lùng.
Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, mâu thuẫn trong tập đoàn ngày càng gay gắt, lợi nhuận thu về cũng không được nhiều.
Mục Thu Nghi rối hết cả lên, chức tổng giám đốc này chỉ được cái mã ngoài chứ không ai nhìn thấy những khó khăn đẳng sau nó.
Mấy trăm nhân viên đang chờ cô nuôi sống, cũng sắp đến lúc phát lương rồi.
“Tổng giám đốc?”, đúng lúc này, một cô gái mặc sơ mi trắng đẩy cửa bước vào: “Bên bệnh viện gửi hóa đơn đến, nói là không đủ tiền”.
Cô ta vừa nói vừa đưa hóa đơn cho Mục Thu Nghi.
Mục Thu Nghi cầm lên xem, con số trên đó khiến cô phải nhíu mày.
“Sao vẫn thiếu tận ba triệu thế? Chẳng phải hai ngày trước tôi vừa chuyển một triệu cho bên đó ư?”, Mục Thu Nghi đập hóa đơn lên bàn, tức giận nói.
Cả đống chuyện ập tới, khiến cô hơi không thở nổi.
Loạn trong giặc ngoài, trong tập đoàn xuất hiện cả đống vấn đề, hơn nữa còn đang đứng trước cuộc khủng hoảng tài chính chưa từng có.
“Giám đốc Tô, vốn lưu động của công ty chúng ta còn bao nhiêu?”, Mục Thu Nghi nghiêm mặt.
Tô Nguyệt lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc rồi nói: “Vốn lưu động còn hơn hai mươi triệu. Tổng giám đốc, chúng ta…
Trung bình mỗi tháng, công ty phải tiêu khoảng mười triệu, thậm chí thỉnh thoảng còn nhiều hơn, tuy trong công ty chỉ có mấy trăm người nhưng vẫn còn tận mấy ngàn công nhân ở nhà máy nữa!
Chỉ riêng tiền lương đã ngốn một khoản lớn, tuy vẫn còn hai mươi triệu nhưng cứ theo đà này, chưa đầy hai tháng, tập đoàn Kim Tư Nhã sẽ tuyên bố phá sản, tất cả các mắt xích tài chính phía dưới cũng đứt đoạn.
“Chuyển năm triệu cho bệnh viện nhân dân thành phố đi, dù tốn bao nhiêu thì cũng phải cứu sống ông ngoại mình!”, tay trái Mục Thu Nghi day huyệt thái dương, cô trầm giọng nói.