Thay vì nói đây là bữa tiệc rượu, chi bằng nói đây là một bữa tiệc bẫy.
Một bữa tiệc bẫy dành riêng cho Mục Thu Nghi.
Hết ly rượu này đến ly rượu khác cạn dần, men rượu đã dần dần bốc lên đến tận đầu rồi.
Những người đàn ông này đều là những tên cáo già, họ lừa gạt dỗ dành, thế là cô lại uống thêm vài ly nữa.
Lúc này, Mục Thu Nghi đã cảm thấy hơi choáng váng, mọi thứ trước mặt bắt đầu xoay tròn, thậm chí cô nhìn một hình đã thành hai hình rồi.
Chỉ có điều đầu óc vẫn còn tỉnh táo được chút.
“Tôi… tôi hơi say rồi, tôi về trước đây, hôm khác tôi sẽ xin phép các ông chủ bàn bạc chuyện hợp tác!”, Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương nói.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng bia ngồi bên cạnh cô bắt đầu không kiêng dè gì nữa, ông ta đưa tay vỗ vỗ đùi của Mục Thu Nghi: “Em gái, đừng vội đi vậy chứ, ngày lành cảnh đẹp như thế này lẽ nào không nên ở lại sao?”
Bốp…
Mục Thu Nghi thẳng tay dùng sức tát một cái: “Tôn trọng một chút cho tôi! Tôi không phải mấy em gái tay vịn ở ngoài kia!”
Bởi vì men say nên sức lực của cô đã trở nên yếu ớt, cái tát này chẳng khác nào massage cho người ta.
Nhất là tát vào mặt tên đàn ông già này lại càng chẳng thấm vào đâu.
“Cô dám đánh tôi hả, tôi nể mặt cô quá rồi đúng không? Giả bộ thanh cao cái gì chứ!” Mời đọc truyện trên TruyệnApp
Mục Thu Nghi xách túi xoay người đi thẳng về phía cửa, nhưng người đàn ông lực lưỡng lại một lần nữa chặn ở đó.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Rượu tôi cũng đã uống rồi, chuyện hợp tác hôm khác rồi nói!”
Trần Lượng lấy trong cặp ra một tờ giấy trắng và đặt lên bàn.
“Đây là..”, Mục Thu Nghi tỏ vẻ nghi hoặc tiến lại đó, do uống quá nhiều rượu vang nên cơ thể cô cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Đây là hợp đồng góp vốn. Chỉ cần tôi ký vào đây, ngày mai cô có thể đem hợp đồng này đến tập đoàn Đông Hoa và lấy đi năm trăm triệu! Chỉ cần cô uống với tôi ly rượu này, tôi sẽ lập tức ký vào rồi để cô đi!”, Trần Lượng nhếch mép nhìn Mục Thu Nghi, nhân lúc cô đang say rượu, anh ta đã bí mật dùng tay phải thêm một chút gì đó vào rượu.
Mục Thu Nghi do dự một hồi lâu, men rượu đã làm cô say rồi: “Chỉ cần tôi uống hết ly rượu này, anh sẽ đồng ý xin tập đoàn Đông Hoa tài trợ năm trăm triệu cho tôi?”
“Đương nhiên, không chỉ có tập đoàn Đông Hoa chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình, những người này cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp cô mở kênh bán hàng, đến lúc đó cô không lo không bán được hàng nữa nhé!”, anh ta vừa nói vừa nhìn những người đàn ông trung niên đang ngồi đó.
Những người khác ngay lập tức phụ họa theo.
“Đúng, đúng, cậu Trần nói đúng đó, chỉ cần cô chủ Mục uống hết ly rượu này, chuyện hợp đồng sẽ rất dễ nói chuyện!”
“Cô chủ Mục yên tâm đi, chỉ cần cô cứ sảng khoái như vậy thì cửa hàng của chúng tôi sẽ miễn cho cô một năm tiền thuê
“Tôi sẽ để sản phẩm của công ty cô luôn xuất hiện trên trang chủ của các phần mềm mua sắm lớn và tôi hứa sẽ cho cô lấy lại tiền trong vài phút. Đến lúc đó, cô sẽ không còn phải lo lắng về việc hàng không bán được, mà lúc đó còn không đủ hàng để bán ấy chứ!”
Họ cứ ông một câu, tôi một câu, cộng thêm việc bây giờ đầu óc của Mục Thu Nghi bắt đầu có chút choáng váng, khả năng phân tích sự việc cũng không còn tốt như trước.
“Những gì các ông nói đều là thật?”, cơ thể Mục Thu Nghi ngất ngưởng, cô dùng tay phải xoa nhẹ thái dương, thì thào.
Trần Lượng vỗ ngực cười to: “Đương nhiên! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Tốt xấu gì Trần Lượng tôi cũng là nhân vật có máu mặt ở Giang Hải, cô cứ yên tâm đi!”
Cô đưa ly rượu vang lắc lư kề lên môi, vẻ mặt của những người đàn ông kia cũng dần trở nên đanh lại.
Mục Thu Nghi uống cạn ly rượu vang đỏ, mọi người vỗ tay la ó.
“Tửu lượng khá lắm!”
“Anh có thể ký rồi chứ?”, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Trần Lượng nói.
Trần Lượng nghe vậy liền cười nhạo thành tiếng: “Ký? Ký cái gì?”
“Anh nói cái gì! Anh đang giả vờ ngây ngốc với tôi à? Không phải anh nói tôi uống xong ly rượu này thì sẽ ký hợp đồng với tôi sao?”, đôi mắt đẹp của Mục Thu Nghi mở to.
“Ha ha ha ha, bình thường thấy cô kiêu ngạo như vậy, ai ngờ đầu óc thật chả khôn ngoan gì cho lắm. Chẳng trách tập đoàn Kim Tư Nhã lại sụp đổ trong tay cô! Không phải tôi vừa nói rồi sao, quân tử nhất ngôn tử mã nan truy. Tôi có nói mình là quân tử lúc nào nhỉ?”, Trần Lượng lại ngửa đầu cười lớn.
Đúng là mặt dày đến mức đạn cũng không xuyên thủng được!
Cô quay đầu lại và liếc nhìn những người đàn ông trông giống như những người thành đạt kia, nhưng tất cả họ đều im lặng.
Bây giờ Mục Thu Nghi mới phản ứng lại được, hóa ra từ đầu đến cuối bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới việc tài trợ tiền cho mình, huống chi là giúp cô mở kênh, mọi chuyện đều là một trò đùa!
“Anh chơi tôi ư?”, Mục Thu Nghi nhíu mày trầm giọng nói, lúc này, đầu của cô sắp nổ tung, thân thể cũng trở nên nhẹ bẫng.
Trần Lượng nhếch mép lắc đầu: “Không, không, không, tôi còn chưa chơi đâu. Nếu cô đồng ý ngủ với tôi một đêm, có lẽ tôi có thể cân nhắc ký hợp đồng giúp cô. Dù sao đối với tôi mà nói, cô cũng vượt xa con số năm trăm triệu kia!”
Bốp……
Mục Thu Nghi giảng phát tát nhẹ hiều, cô đã tập trung sức mạnh toàn thân vào cái tát này, nhưng nó nhẹ như gió, tát vào mặt Trần Lượng chẳng đau hay ngứa gì, thậm chí anh ta còn tỏ vẻ tận hưởng nữa.
“Sao hả, cô Mục xinh đẹp của chúng ta, cô say rồi à?”, khóe miệng Trần Lượng lộ ra một nụ cười xấu xa: “Thế thì vừa hay rồi, chúng ta đến bước tiếp theo nào!”
Nói xong, anh ta đẩy Mục Thu Nghi xuống ghế sofa, cú đẩy nặng nề lại càng khiến cô thêm choáng váng, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc gì nữa.
“Để tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”, Mục Thu Nghi lấy điện thoại di động ra, khó khăn nói. Mời đọc truyện trên TruyệnApp
Khi cô mở danh bạ ra, số cô nhấn gọi không phải là số của bạn thân, cũng không phải số của bà con thân thích nào, càng không phải là số của cảnh sát, mà là một dãy số thậm chí cô còn không lưu cả tên.
Mạc Phong.
Vào lúc này, hình ảnh cao lớn của Mạc Phong lóe lên trong đầu Mục Thu Nghị, số điện thoại có không lưu tên đó chính là số của Mạc Phong.
Không ngờ người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là ai khác mà chính là anh ta!
Nút gọi đã gần trong tầm tay, nhưng không hiểu tại sao chân tay cô lại không còn chút sức lực nào. Chiếc điện thoại rơi xuống đất mà cô cũng không có sức để nhặt lên.
Trần Lượng nghe cô nói như thể vừa nghe thấy một câu nói đùa nào đó: “Gọi cảnh sát à? Ở địa bàn của tôi, đừng nói là cảnh sát sẽ không đến, cô nghĩ là tôi sẽ cho cô cơ hội để báo cảnh sát sao? Nói thật với cô, một loạt những rắc rối của công ty cô trước đó đều là do tôi gây ra đấy!”
“Anh… sao anh có thể như thế chứ… tại sao?”, ý thức của Mục Thu Nghi dần dần bị mất đi, nhưng cô vẫn gắng sức nói.
“Tại sao ư? Vì bị cô từ chối hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác khiến tôi mất mặt. Trên đời này không có người phụ nữ nào Trần Lượng này muốn mà không có được. Không phải cô cao thượng lắm sao? Hôm nay tôi sẽ ở trước mặt những người này thử một phen ra trò xem người phụ nữ trung trinh liệt tiết rốt cuộc có mùi vị như thế nào!”
Những người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa bên cạnh đều không nỡ chớp mắt, nếu không được làm gì thì ngửi một chút hoặc nhìn một chút cũng không tệ mà!