“Nếu không chịu thì thôi. Quả nhiên đàn ông ai cũng lươn lẹo, giây trước còn đòi theo đuổi giây sau đã chịu thua!”, Mục Thu Nghi ngẩng đầu hừ lạnh, cố tình khiêu khích Mạc Phong.
Lúc chiều cô đã thấy năng lực của anh, chỉ một ánh mắt đã dọa đám người kia không dám làm loạn nữa.
Nếu anh tới công ty làm bảo vệ, sau này không còn ai dám tới gây rối, cô cũng có thể yên tâm xử lý công việc.
Mạc Phong ôm ngực như đang hạ quyết tâm: “Được! Bảo vệ thì bảo vệ. Anh nhất định phải trở thành bảo vệ ngầu nhất Giang Hải!”
“Đúng là mặt dày. Anh nhớ đi làm cho đàng hoàng, tôi trừ trước hai trăm tệ vào tiền lương tháng sau của anh!”, Mục Thu Nghi đưa tờ hai trăm cho Mạc Phong.
Vừa nhận được tiền, Mạc Phong đã quay lưng đi mất. Cô không khỏi nghi ngờ hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
“Anh đi mua thức ăn cho bọn em, ngày nào cũng ăn mì tôm không tốt đâu!”
Mục Thu Nghi cúi đầu nhìn túi mì tôm đang xách trong tay. Khi công việc bận rộn chỉ có thể làm bạn với mì tôm. “Cũng chu đáo phết.”, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Nếu người khác trông thấy cô gái nổi danh lạnh lùng, khó gần, không dính khói lửa nhân gian như cô mỉm cười, có lẽ sẽ sốc lắm.
Cô chậm rãi bấm một số điện thoại. “Sếp Mục cần gì sao?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ trong vắt. Chỉ giọng nói đã đủ khiến đàn ông chết mê chết mệt, không biết cô ta xinh đẹp tới mức nào. “Điều tra một người cho tôi, tên là Mạc Phong! Tôi cần toàn bộ thông tin về người này!”
“Được, tôi sẽ cung cấp toàn bộ tin tức có thể điều tra được cho cô!”
Mạc Phong không đi mua quần áo mà cầm tiền tới siêu thị mua thật nhiều đồ ăn. Người xưa có câu con đường chinh phục phụ nữ ngắn nhất là qua dạ dày.
Mạc Phong ra khỏi siêu thị, con Bull kia vẫn theo sát. “Ê, anh Hai, cho mày miếng thịt này. Mày không thể trách tạo được, biệt thự cấm cho thú cưng vào.…, Mạc Phong thở dài bất lực ném miếng thịt bò vừa mua lên hòn đá bên cạnh.
Con chó kia như nghe hiểu tiếng người, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Mạc Phong kêu ăng ẳng tựa như đang mắng anh thấy sắc quên bạn.
Đúng lúc này, trong không trung vang lên tiếng trầm đục.
Súng Victor giảm thanh.
Mạc Phong rất nhạy cảm với súng ống. Tiếng động này nhỏ tới mức người đi đường đều không chú ý tới nhưng anh đã cảnh giác nhìn xung quanh.
Nơi này chỉ cách khu biệt thự Nam Sơn Hoa một con đường, chẳng lẽ. “Ngụy rồi!”, Mạc Phong giật mình hô lên, vội vàng xách đồ chạy về.
Chắc là không nhanh vậy đâu. Anh vừa mới về nước đã bị phát hiện rồi sao? Hay là đám người bên châu Âu đã biết Mục Thu Nghi là em gái của Trần Mãnh rồi?
Lúc ra trận, Trần Mãnh có một sở thích đặc biệt là nhét ảnh em gái vào ví cất trước ngực. Khi ấy Mạc Phong đã nhìn thấy ảnh của Mục Thu Nghi, Trần Mãnh còn nói đùa nếu anh gọi anh ấy là anh vợ, anh ấy sẽ giới thiệu em gái cho.
Thế nhưng cuối cùng bức ảnh ở trước ngực cũng không thể cản viên đạn lấy mạng anh ấy. Mạc Phong đã tìm kiếm toàn thân anh ấy vẫn không thấy bức ảnh ấy đâu. . ngôn tình sủng
Mạc Phong không dám nghĩ nhiều, bước chân càng tăng tốc.
Anh không hề phát hiện con chó kia đã tránh được ánh mắt của bảo vệ lặng lẽ chạy theo anh vào trong.
Mạc Phong lo lắng mở cửa, mùi Lavender xộc thẳng vào mũi. Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có mùi hương quen thuộc của Mục Thu Nghi. Mạc Phong thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh nghĩ nhiều rồi…
Anh ngẩng đầu nhìn lên ban công, vô tình thấy quần áo trên sofa liền đỏ bừng mặt. “Không ngờ vợ mình táo bạo như vậy. Bình thường ở nhà một mình cô ấy cũng chơi vậy sao?”, Mạc Phong nhếch miệng cười xấu xa: “Táo bạo phết, mình thích!”
Trong lúc anh đang đắc ý, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng lại.
Mạc Phong lại càng kích động, thầm nghĩ chẳng lẽ vợ đã suy nghĩ thông suốt? Đêm nay hiến thân cho mình?
Thế thì nhanh quá… anh không phải người tùy tiện đâu! “Thu Nghi, sao gas lại ngừng mất rồi. Ban quản lý biệt thự chẳng đáng tin chút nào.”, tiếng hờn dỗi của một cô gái vang lên.
Đột nhiên cô ấy phát hiện, hình như ngoài phòng khách có đàn ông?
Cô ấy quay ngoắt đầu lại, quả nhiên trông thấy Mạc Phong!
Anh cũng rướn người nhìn chằm chằm bộ ngực của cô gái, lập tức xác nhận đối phương không phải Mục Thu Nghi. “Á!”, tiếng hét của cô gái khiến Mạc Phong giật nảy mình, tiện tay vơ bừa miếng chanh trên bàn ném vào miệng cô ấy.
Tiếng hét chói tai biến thành tiếng nghẹn ngào, vị chua tràn ra khoang miệng khiến cô ấy rơm rớm nước mắt. “Anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”
Mạc Phong gãi đầu thầm nghĩ không lẽ mình mở nhầm cửa? Cũng đúng, vợ mình bảo thủ như vậy sao có roi da được? “Tôi… đi lượm ve chai, tạm biệt!”
Anh đang định chạy đi cô gái kia lại quát lớn: “Đứng lại!”
“Tôi nghi ngờ anh đột nhập nhà tôi trộm đồ, còn muốn nhìn lén tôi tắm!”
Cô gái vô cùng kích động, cơ thể trùm kín khăn tắm khẽ run rẩy. Vòng một của cô ấy quá đỉnh! “Có phải trí thông minh của cô đều dồn vào ngực cả rồi không? Một người đẹp trai như tôi sẽ làm chuyện bỉ ổi đó sao?”, Mạc Phong cũng không còn gì để nói. Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp nhưng đầu óc không ổn chút nào.
Sau khi gặp cô ấy, Mạc Phong mới nhận ra vợ mình ổn hơn! “Anh nhìn chằm chằm tôi nãy giờ còn nói không phải lưu manh? Anh đợi đấy, tôi phải bảo cảnh sát bắt anh!”, cô gái kia cầm điện thoại lên bấm số.
Mạc Phong mỉm cười xấu xa: “Trông cô cùng lắm là cup C, cũng tạm được nhưng không đến mức khiến tôi rung động đâu!” *Cup C? Bà đây là cup E! Không tin anh nhìn kĩ đi!”
Dứt lời, cô ấy còn kéo khăn tắm ra…
Phụt
Mạc Phong lập tức cảm thấy chóp mũi nóng rực, máu mũi chảy tí tách. “Cô ăn cái gì để lớn vậy?”, Mạc Phong thật sự cạn lời. Như vậy thì đẻ mười đứa cũng không sợ thiếu sữa.