**********
Có nằm mơ Mạc Phong cũng không ngờ trước khi chết mình còn nhìn thấy người thân.
“Con nhìn hình xăm trước ngực mình đi!”, Mạc Yến Chi chỉ vào ngực anh. . ngôn tình sủng
Anh mở cúc áo ra. Một con mãnh hổ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hình xăm này sử dụng chất liệu hết sức đặc biệt, bình thường sẽ không thấy, chỉ khi nào hoạt động mạnh, cơ thể nóng lên thì hình vẽ mới xuất hiện.
“Con nhìn của bố!”
Mạc Yến Chi cũng cởi cúc áo ra. Một hình rồng uyển chuyển xuất hiện trước ngực ông.
“Rồng du hải, hổ xuống núi. Ý nói hai bố con chúng ta. Nhà họ Mạc không gây sự và cũng không sợ sự!”
Câu nói của ông mang khí thế hùng hồn, không chỉ để Mạc Phong nghe thấy mà hơn cả là để những kẻ có ý đồ với nhà họ Mạc nghe thấy. Hai mươi năm trước, nhà họ Mạc là gia tộc mà bọn họ không thể so bì thì hai mươi năm sau cũng vậy.
Thường Vân Sam đứng bên cạnh ngó nghiêng xung quanh rồi vội vàng lên tiếng: “Được rồi, mặc dù tôi cũng không muốn quấy rầy hai bố con vào lúc này nhưng giờ không phải là lúc chần chừ nữa, chúng ta mau rút thôi. Rời khỏi vùng đất Yến Kinh thị phi này, về Giang Hải rồi nói!”
“Được! Đi thôi!”, Mạc Yến Chí gật đầu trầm giọng.
Khi ông quay người định rời đi thì mới phát hiện Mục Thu Nghi đứng bất động nãy giờ. Ông chậm rãi bước tới: “Cháu chính là cô bé nhà họ Mục phải không?”
“Vâng, thưa bác!”, cô e thẹn gật đầu.
Mạc Yến Chi vuốt râu gật gù: “Khá lắm, khá lắm! Thằng nhóc này có phúc đây, có thể tìm được một cô vợ như thế này. Trông con bé khá giống mẹ con đấy, chỉ đáng tiếc…”
“Tạm thời chúng ta đừng nhắc tới chuyện trước đây nữa, chúng ta đi thôi bác”.
“…”
Đoàn người vội vàng chạy về phía con đường gần đó. Một chiếc xe việt dã bảy chỗ đỗ ngay cuối đường.
Họ không nói nhiều, chỉ lao vào trong xe.
“Yến Chi, chúng ta đi đường cao tốc về Giang Hải chứ?”, Thường Vân Sam ngồi vào ghế lái phụ và hỏi.
Mạc Yến Chi ngồi vào vị trí tay lái, lắc đầu: “Đi đường thủy!”
“Đường thủy sao? Ý ông là đi từ cảng Yến Kinh về cảng Giang Hải à?”
“Đúng vậy!Toàn bộ camera giám sát của tuyến đường này đã được tôi xử lý rồi. Hầy, hai mươi năm không ra ngoài mà thiên hạ thay đổi nhiều quá!”
“…”
Nghe họ nói Mạc Phong mới hiểu ra, hai mươi năm qua Mạc Yến Chi không giống như Thường Vân Sam vừa ở ẩn mà vẫn biết tuốt chuyện trong thiên hạ.
Nói cách khác thì thực ra Thường Vân Sam đã sớm biết khi nào nên xuất hiện. Vì du sao ông cũng là người của Đạo gia, không chừng tính quẻ Bát Quái là biết ngay chuyện của hai mươi năm sau.
Mạc Yến Chi thì khác, người phụ nữ của mình chết, ông rơi vào hoàn cảnh táng gia bại sản nên chỉ biết chìm vào cơn say để giải sầu và trốn trong một trấn nhỏ để sống những tháng ngày bình yên. Mục đích là để tránh xa thị phi giang hồ, thậm chí ông còn không muốn can dự vào.
Nếu không phải vì Mạc Phong thì ông sẽ không rời khỏi cái trấn đó. Lần lộ diện này đã chứng minh một điều rằng ông sẽ không thể sống những tháng ngày bình yên như trước được nữa.
Chiếc xe rẽ khoảng hai mươi khúc ngoặt để tới cảng Yến Kinh. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có một đám công nhân đang vận chuyển hàng.
Họ xuống xe, quan sát bốn phía.
“Bố, bố đừng nói là chúng ta bơi đấy nhé!”, Mạc Phong nhìn xung quanh mà không thấy bất kỳ chiếc thuyền nào.