Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 82: Chương 82




“Làm người thì phải giữ chữ tín, dám chơi dám chịu! Nếu như cô nhất định không chịu nhận thua, tôi có thể nể mặt vợ tôi coi như không có chuyện gì!”

Mạc Phong dang hai tay, thản nhiên cười nói.

Mục Thu Nghi vội liếc nhìn Tổng Thi Vũ, ý bảo nếu cậu cúi đầu trước tên này thì không phải là xong chuyện rồi sao?

“Ai nói tôi không chịu nhận thua chứ? Không phải chỉ là nhảy múa thôi sao? Tối nay bà đây sẽ cho anh xem đến chảy máu mũi!”, Tống Thi Vũ trừng mắt nhìn anh, tức giận nói.

Yo…..

Tối nay e là sẽ náo nhiệt lắm đây!

Về đến nhà, Mạc Phong vươn eo chuẩn bị rửa tay, vào bếp.

“Đợi chút!”

Tống Thi Vũ gọi anh với giọng nhẹ nhàng: “Nể tình anh đã giúp công ty nhiều như vậy, hôm nay bổn cô nương sẽ vào bếp tưởng thưởng cho anh”.

“Cô có chắc là biết nấu ăn không? Thôi đi, nếu cô biết nấu ăn thì cũng không đến nỗi trước khi tôi đến ngày nào cũng ăn mì gói chứ! Còn nữa…Sao tự nhiên cô lại dịu dàng như thế làm gì?”, Mạc Phong nhìn với vẻ thách thức.

Chuyện khác với thường ngày chắc chắn là có âm mưu, bà này lại định làm trò gì đây?

“Này! Khó khăn lắm người ta mới muốn xuống bếp thì anh lại nói như vậy. Anh thích nấu ăn thì cứ nấu đi!”, Tống Thi Vũ khịt mũi, xoay người định rời đi.

Hôm nay nấu bữa cơm thôi cũng cãi nhau được, thật là không còn lời nào để nói.

Mạc Phong cởi tạp dề đặt lên bàn: “Được rồi, nếu như cô đã thích nấu ăn thì cô làm đi!”

“Hôm nay cứ để bổn cô nương thể hiện cho mấy người xem!”, Tống Thi Vũ nhếch mép cười nói.

Cứ có cảm giác nụ cười này có chút gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể biết được vấn đề ở đâu.

Nói xong, Tống Thi Vũ đeo tạp dề vào bếp và khóa trái cửa lại.

Phòng khách chỉ còn lại Mục Thu Nghi và Mạc Phong.

“Tôi đi tắm đây!”

Để tránh bối rối, Mục Thu Nghi quay người bước lên trên tầng.

Mạc Phong khẽ mỉm cười, bắt chéo hai tay nhìn bóng lưng cô đi lên tầng: “Sao hôm nay lại có tuyên bố đột ngột như vậy nhỉ?”

“Chẳng tại sao cả, để ngăn một số người làm công việc bị trì hoãn khi nói chuyện yêu đương trong giờ làm thôi, và cũng để ngăn một số tên cặn bã đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ!”, Mục Thu Nghi vừa đi lên trên tầng vừa quay lưng về phía anh nói.

Câu nói trước là chính đáng và có cơ sở, nhưng nửa câu sau dường như nhắm vào ai đó!

Ngăn chặn tên cặn bã nào đó lừa dối tình cảm của phụ nữ?

“Một số tên cặn bã là ai vậy?”, Mạc Phong hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Con người anh ghét nhất là mấy tên cặn bã. Nói cho anh biết, ngày mai đi làm anh sẽ xử lý chúng”.

Mục Thu Nghi khịt mũi, không kìm được liền cười: “Anh còn có thể tự đánh mình một trận được cơ à?”

Đột nhiên, cô lập tức lấy tay che miệng, vừa rồi trán cô nóng ran, hình như vừa nói ra điều không nên nói.

Đánh chính bản thân mình?

Nói như vậy là gợi ý cho người khác rồi.

Mạc Phong hơi cong khóe miệng nói: “Tên cặn bã mà em nói, là nói anh sao?”

“Trong lòng anh tự biết! Trưa nay anh với giám đốc An đi đâu?”, Mục Thu Nghi dừng ở giữa cầu thang, hừ lạnh.

Rõ ràng là cô đang đợi một lời giải thích, về phần tại sao muốn giải thích, bản thân cô cũng không hiểu.

“Em ghen à?”, Mạc Phong cười đê tiện và nhào người về phía trước.

Mục Thu Nghi đang định đi lên tầng thì quay lại giữa chừng: “Đâu có! Sao tôi có thể ghen vì anh được cơ chứ!”

“Bởi vì em đã yêu anh rồi!”

“Không thể nào! Cho dù anh là người đàn ông duy nhất còn lại trên thế giới, tôi cũng sẽ không yêu anh đâu! Hiểu không?”

Chết tiệt, cảm thấy bối rối quá!

Nghe cô nói vậy, Mạc Phong không những không hề bị sốc, ngược lại còn nở một nụ cười đắc ý.

“Những gì tai nghe được chưa chắc đã là sự thật, những điều mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật!”, Mạc Phong dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm Mục Thu Nghi cười xấu xa.

Cô đẩy ngay anh ra: “Vậy thì hãy nói cho tôi biết, cái gì mới là thật?”

“Đôi mắt! Bất cứ cảm xúc nào cũng có thể ngụy trang, nhưng chỉ có đôi mắt không thể giả vờ! Cho dù cố gắng kiềm chế nội tâm, nhưng cái sự yêu thích vẫn sẽ lộ ra từ trong ánh mắt!”

“Có vẻ như em đã bị chinh phục bởi vẻ đẹp trai quyến rũ của anh rồi!”

Mục Thu Nghi không thể chịu đựng được nữa, cô lôi phắt con dao cắt dưa hấu từ tủ cửa sổ ra: “Tôi giết anh! Đừng có làm tôi buồn nôn nữa được không hả? Đừng có nói là một tháng tôi sẽ yêu anh mà cả đời này cũng không thể nào!”

Nói xong, cô lao về phía Mạc Phong, nhưng đã quên mất rằng mình vẫn đang đi giày cao gót.

Cạch…

Gót giày bị gãy, cô lao thẳng về phía Mạc Phong, hai người cứ thế lăn từ trên ghế sofa xuống sàn, cũng không biết con dao dưa hấu văng vưởi ở đâu nữa rồi.

Điều quan trọng nhất là ngay cả tấm thảm trên ghế sofa cũng đã quấn hai người lại chung với nhau.

Mặt đối mặt, miệng đối miệng, có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

“Cái quái gì vậy! Đứng lên cho tôi!” Mục Thu Nghi giãy dụa, vốn dĩ cô nằm phía trên, nhưng khi cô vừa dùng lực, Mạc Phong đè lên người cô.

Mạc Phong hít một hơi dài: “Hãy để anh chết trong mùi hương ngọt ngào này đi!”

“Khốn kiếp! Anh đứng dậy cho tôi!”

“…..”

Động tĩnh bên ngoài quá lớn khiến Tổng Thi Vũ đang nấu ăn trong bếp không thể chịu đựng được nữa.

Còn tổ chức concert bên ngoài nữa sao?

“ồn ào quá, mấy người đang…Hả?”, Tống Thi Vũ vừa mới mở cửa nói được nửa câu thì ánh mắt đã ngẩn ra.

Cô ấy không còn gì để nói, ngay cả thời gian nấu ăn cũng không nhịn được hay sao?

Củi khô và lửa mạnh cùng lúc bùng cháy?

“Mấy…Mấy người phát triển cũng nhanh quá rồi đấy. Hơn nữa phòng ngủ hay nhà vệ sinh, có chỗ nào không tốt hơn là ở phòng khách không?”

Thực sự phớt lờ người vẫn đang nấu ăn trong bếp này hay sao?

Mục Thu Nghị gần như phát điên: “Khốn kiếp! Anh đứng dậy cho tôi!”

“Không đứng dậy được, phải được chị gái nhỏ này hôn một cái mới dậy được!” Mạc Phong cứ thế vùi đầu xuống.

Tuyệt đối không được để những sự cố ngoài ý muốn như vậy xảy ra hàng ngày!

“Anh ép tôi đấy nhé!”, Mục Thu Nghi nhướng mày tức giận.

Đột nhiên Mạc Phong cảm thấy có gì đó không ổn, đúng lúc anh sắp sửa thoát ra.

Đầu gối của Mục Thu Nghi hướng lên trời!

Bụp…

Tiếng trứng vỡ!

Lúc này Mạc Phong không làm gì được nữa, anh vội thoát ra ngay, hai chân co quắp trên mặt đất.

“Vợ..vợ… Em như thế này là đang mưu sát chồng mình đó!”, Mạc Phong nắm chặt đũng quần, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Mục Thu Nghi chậm rãi đứng lên, vén mái tóc của mình lên: “Hừ! Đáng đời!”

Tống Thi Vũ đang đứng bên cạnh chợt cảm thấy đau khi nhìn thấy biểu cảm của Mạc Phong.

Nỗi đau không thể chịu đựng nhất của phụ nữ là sinh con, còn với đàn ông, đó là trứng vỡ!

“Anh… Không sao chứ?”, Tống Thi Vũ bất lực hỏi Mạc Phong đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.