Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 836: Chương 836: Chương 832




**********

Tư Đồ Sư Cưu sững sờ khi nghe ông nói với vẻ ngông cuồng như vậy: “Đây không phải là chạy thì là gì?”

“Chuồn chứ! Không ngờ mới có một lúc mà tập hợp bao nhiêu người thế này!”, Mạc Yến Chi phất tay cười xấu xa.

Tư Đồ Sư Cưu tái mặt khi nghe thấy vậy: “Ông…được lắm, để tôi xem ông còn già mồm được tới khi nào!”

“Không phải các người muốn thứ này sao? Tới mà lấy!”

Mạc Phong lấy ra một cuộn giấy, trông nó hết sức cũ kỹ, e rằng nó có lịch sử cả trăm năm rồi.

Tư Đồ Sư Cưu nhìn thấy cuộn giấy bèn kêu lên: “Lẽ nào đây chính là thứ cất giấu bảo bối của nhà họ Mạc sao?”

“Đúng! Không phải ông luôn muốn có nó sao? Tới lấy đi!”, ông gật đầu cười lạnh lùng.

Tương truyền nhà họ Mạc có một tấm bản đồ cất giữ kho báu. Ở đó có núi vàng biển bạc cùng vô số các loại châu báu quý giá. Nhà họ Mạc có thể phát tài như vậy là nhờ vào số châu báu này.

Hơn nữa họ có một một cái chậu vàng, bỏ bất cứ thứ gì vào thì cũng sẽ tạo ra vàng. Vì vậy họ có nuôi ba trăm nghìn quân hay đông hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Quan trọng nhất là họ còn cất giấu phương pháp trường sinh bất lão. Chỉ cần người nào có được thì sẽ sống bất tử.

Tư Đồ Sư Cưu ôm giấc mơ giống như Tần Thủy Hoàng, muốn trường sinh bất lão, giữ lấy tài sản trong khắp thiên hạ.

Chỉ có điều giấc mộng của Tần Thủy Hoàng đã không thành hiện thực. Đừng nói là có được cả thiên hạ, chỉ riêng việc duy trì tới đời thứ hai thì đã bị diệt vong.

“Đưa cho tôi! Đưa thứ đó cho tôi!”, Tư Đồ Sư Cưu nhìn ông gầm lên.

Mạc Yến Chi cầm bật lửa trong tay, cười với vẻ xấu xa: “Muốn à? Thứ mà nhà họ Mạc tôi bảo vệ hàng trăm năm qua lại để ông muốn mà có được ngay sao!”

“Nếu ông dám đốt thì tôi sẽ không tha cho ông!”

“Nói cứ như ông đang tha cho tôi ấy nhỉ!”

“…”

Lúc này có một đoàn người nhanh chóng lao lên cầu, chặn trước mặt bọn họ.

Những người này mặc trang phục màu đen. Đội quân mặc trang phục màu đen của Hoa Hạ thì chỉ có một nhà.

Đó là nhà họ Trầm.

“Bố! Người nhà họ Trầm tới rồi!”, Mạc Phong nhìn đoàn người đằng sau và kêu lên.

Tất cả bọn họ được trang bị dao cong, không hề mang súng, chỉ có mấy người dẫn đầu là dùng súng M1900.

Có lẽ vì sợ qua rêu rao sẽ ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố nên những người phía sau đều bịt kín mít, không rõ mặt họ là ai, chỉ để hở đôi mắt.

Thường Vân Sam quay lại nhìn họ. Sắc mặt ông trầm xuống: “Yến Chi, đội quân Thiên Lý Phiêu Kỵ của nhà họ Trầm tới rồi! Hơn nữa người dẫn đầu còn là em vợ ông kìa!”

Lúc này, một người đàn ông lực lưỡng bước ra: “Anh rể! Đã hai mươi năm không gặp rồi nhỉ!”

“Đừng gọi tôi là anh rể, tôi không gánh nổi đâu!”, Mạc Yến Chi chế nhạo.

Vẫn còn mặt mũi gọi ông là anh rể sao? Năm đó gã này là kẻ ra tay ác nhất.

Đây chính là cậu của Mạc Phong, cũng là em trai của Trầm Thu Vũ, Trầm Vạn Chung.

Ông ta cũng giống như những người khác, để ý tới kho báu nhà họ Mạc và tin rằng họ cất giấu một nguồn tài sản vô tận, nên mới ra tay với cả chị gái mình.

Có lẽ ngay từ khi Trầm Thu Vũ quyết định lấy Mạc Yến Chi thì bọn họ đã có ý đồ đó. Nhưng dù có lật tung cả nhà họ Mạc thì cũng không tìm thấy cái gọi là bản đồ kho báu.

Nay Mạc Yến Chi xuất hiện ở Yến Kinh, sao hắn có thể để cơ hội này rơi vào tay nhà Tư Đồ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.