Mạc Phong rất muốn hỏi, nếu như phái Mao Sơn chỉ có Thanh U chân nhân có thể so tài với ông ấy về phong thủy huyền học, vậy còn sư phụ Nhạn Nam Sơn của anh thì sao?!
Trong ấn tượng của anh, sư phụ của mình rất lợi hại. Người khác không biết, nhưng anh cho rằng kẻ có thể đánh thắng sư phụ anh trên đời này, ước chừng sẽ không quá ba người.
Ai mạnh hơn Thường Vân Sam và Nhạn Nam Sơn về phong thủy?! Có lẽ chỉ hai người họ biết điều này.
Hai người đều là người giỏi giang, đầu đội trời chân đạp đất, là kiểu người nhìn thấu được năm trăm năm trước, năm trăm năm sau!
Trương Phong hai tay cung kính cúi đầu: “Tiền bối, tôi còn một câu muốn hỏi!”
“Hỏi đi!”
“Rồng ngâm phượng múa này chỉ có người thuộc Tử Vi Thiên Phủ Mệnh mới có thể hưởng được. Ngay cả nhà của hoàng đế bình thường cũng không thể tùy tiện mượn linh khí ở đây. Nếu không, không những không sinh được con nối dõi mà còn mang đến thêm rất nhiều phiền phức cho thế hệ mai sau, có thể khiến gia đình tan cửa nát nhà! “
“...”
Trên đời chỉ có đại cục phong thủy ở chỗ này, nếu thật sự không phải mệnh đế vương, e rằng cũng sẽ không có phúc hưởng.
Muốn chôn ở đây, ngoài mệnh Cửu Ngũ còn phải có Tử Vi. Trong mắt Trương Phong, nếu Trầm Thu Vũ được chôn ở đây, thì thế hệ sau của nhà họ Mạc nhất định sẽ là nhân tài có thể phò vua giúp nước! Gia tộc thịnh vượng ba trăm năm!
Nếu chỉ chôn cất những vị hoàng đế bình thường ở đây, không những không có lợi cho thế hệ sau, mà rất có thể ngay cả triều đại của chính họ cũng bị chôn vùi.
Bởi vì rất nhiều hoàng đế có mệnh Cửu Ngũ không mạnh lắm, đa số đều là kế thừa, cho nên không phải là thiên tử trời chọn.
Hoàng đế như vậy không thể hưởng phúc ở đây. Ngay cả hoàng đế cũng không thể hưởng, thế thì tại sao người phụ nữ kia có thể chôn ở đây hơn hai mươi năm, nhà họ Mạc còn mưa thuận gió hòa như vậy.
Trầm Thu Vũ được chôn ở đây sau khi nhà họ Mạc thảm bại năm đó, nhà họ Mạc hai mươi năm sau rất yên ổn, cũng không có biến loạn gì lớn, chứng tỏ người được chôn có thể trấn áp được long khí ở đây.
Trương Phong cảm thấy rất khó hiểu, một người phụ nữ như vậy làm sao dám hưởng thụ loại đãi ngộ vương giả này.
“Cậu nghĩ bà ấy không xứng đáng sao?!”, Thường Vân Sam khoanh tay cười khúc khích.
Hắn vội vàng xua tay: “Đương nhiên không phải, chỉ là có chút tò mò muốn tìm kiếm chân lý thôi!”
“Cậu có biết mệnh của nhóc này không?!”
Thường Vân Sam chỉ vào Mạc Phong.
Trương Phong gật đầu: “Tôi biết, Tử Vi Thiên Mệnh!”
“Vậy thì cậu có biết mệnh của bố cậu ta không?!”, Thường Vân Sam hỏi lại.
Hắn không khỏi do dự, khẽ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết“.
“Cũng là Tử Vi Thiên Mệnh! Chỉ là vận khí dần dần bị tên này hút mất theo thời gian mà thôi. Một núi không thể có hai hổ, một triều đại không thể có hai vua, cho nên thân phận của cậu ta bây giờ không ai sánh bằng“.
Nghe vậy, Trương Phong như tỉnh ngộ: “Chẳng trách tôi không nhìn ra khí tức đế vương trên mặt bố anh ấy, hóa ra là như vậy!”
Rất hiếm có một gia đình có hai Thiên Mệnh, giống như hai vị hoàng đế cùng xuất hiện trong một triều đại. Nhưng chuyện này đã xảy ra vào thời nhà Minh, đó là sự kiện Thổ Mộc Bảo nổi tiếng, Minh Anh Tông bị bắt làm tù binh, sau này em của ông ấy là hoàng đế.
Khi đó Minh Anh Tông chỉ là tù binh ở Ngõa Lạt và chưa chết, lúc này một triều đại có hai vị hoàng đế. Sau này Minh Anh Tông trở về, em trai ông ấy danh không chính ngôn không thuận nên tất nhiên không được lòng dân.
Vì vậy rất nhanh đã bị truất ngôi, đây cũng là một đạo lý, nếu như mọi người đều là Cửu Ngũ Chí Tôn thì sự xuất hiện của mệnh này đã chẳng được coi là sự kiện trọng đại và hiếm gặp như vậy.
“Nhưng mà... hai người bọn họ lần lượt có khí tức đế vương cũng không đủ chứng minh một người phụ nữ có thể trấn áp long khí ở đây! Tiền bối có phải còn câu sau chưa nói?!”, Trương Phong chắp tay cung kính hỏi.
Không phải ai trở thành hoàng đế thì sau này người phụ nữ của mình cũng được hưởng phúc của đế vương, trước hết phải xem xứng đáng và đủ tư cách hay không!
Thương Vân San cũng chắp hai tay sau lưng đi tới:“Cậu biết sinh thần bát tuwh của mẹ cậu ta là gì không?!” “Tiền bối, xin nói thêm!” “Canh thần, canh thần, canh thần, canh thần!”