**********
“Ha ha, tôi còn tưởng là gì. Nhà họ Diệp chúng tôi chẳng thiếu gì ngoài dược liệu! Tôi biết anh có đất trồng dược liệu của anh nhưng những loại anh có thì nhà họ Diệp chúng tôi cũng có hết!”, Diệp Đông Lâm cười thản nhiên.
Trước đó cô phát hiện ra Mạc Phong có kênh dược liệu riêng của mình nhưng lại đi tuyên bố với bên ngoài là dược liệu của nhà họ Diệp. Diệp Đông Lâm không ngăn chặn là vì cô đã tìm người kiểm tra hai loại dược liệu này.
Kết quả thể hiện, lô dược liệu mà Mạc Phong có trong tay có màu sắc còn đẹp hơn của nhà họ Diệp, mà giá lại thấp hơn rất nhiều.
Thực ra Mạc Phong không biết rằng, nhà họ Diệp đã lén lút mua lại lô dược liệu đó với giá anh đưa ra sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.
Đương nhiên Diệp Đông Lâm sẽ không để người khác biết chiêu trò đó của cô. Thực ra thành phẩm là hai loại dược liệu được trộn vào nhau, nếu không quan sát kỹ thì không thể nào phân biệt được.
Mạc Phong chỉ cười khi nghe cô nói vậy: “Có lẽ cô đã nghe chuyện về tôi ở Yến Kinh rồi nhỉ? Tư Đồ Yên mua được một cây Bạch Phật Thủ với giá 500 triệu!”
Diệp Đông Lâm ở đầu dây bên kia rơi vào im lặng, thậm chí còn có tiếng mở cửa vọng tới.
“Cây Bạch Phật Thủ đó là của anh à?”, cô bỗng nói với vẻ kích động.
Gần đây tin tức này lan truyền ầm ầm ở Yến Kinh. Cho dù có cố giấu giếm thế nào thì thông tin vẫn lộ ra bên ngoài. Nhất là việc Mạc Phong chơi Tư Đồ Yên tới bến ở buổi đấu giá khiến điều đó trở thành câu chuyện uống trà sau bữa cơm của rất nhiều người.
“Không phải!”, Mạc Phong bình tĩnh nói.
Diệp Đông Lâm đang kích động giờ giống như bị tát phải gáo nước lạnh: “Vậy anh nói với tôi làm gì?”
“Cây đó không phải của tôi, nhưng tôi có một vườn, năm mươi mẫu toàn là Bạch Phật Thủ! Cô Diệp có muốn bàn chuyện làm ăn không?”
“…”
Ầm!
Tức thì, đôi mắt Diệp Đông Lâm trợn tròn, sáng rực. Chết tiệt! Đây là một vụ mua bán cho không mà. Chỉ có kẻ ngốc mới không hợp tác thôi!”
Nếu một mẫu có thể trồng được ba trăm cây Bạch Phật Thủ thì năm mươi mẫu đất chẳng phải là mười lăm nghìn cây sao?
Tư Đồ Yên mua một cây với giá năm trăm triệu, nếu như mua hết thì chắc chắn nhà Tư Đồ sẽ bị khuynh gia bại sản mất.
Hơn nữa loại cây này còn sinh trưởng nhiều. Tiền đâu có thể sinh ra nhanh như cây mọc được.
“Anh có năm mươi mẫu Bạch Phật Thủ thật à?”, Diệp Đông Lâm kinh hãi kêu lên.
Mạc Phong nhếch môi. Anh biết ngay Diệp Đông Lâm sẽ có hứng thú với chuyện này: “Đương nhiên! Nếu cô muốn thì tôi có thể tặng cho cô mười cây!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi! Đợt vừa rồi tới Yến Kinh đi một vòng, còn tìm được một cây linh chi lửa có thể giúp điều chỉnh bệnh tình của em gái cô!”
“…”
Đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng. Em gái cô được người đàn ông khác cưng chiều hết mực khiến cô cũng cảm thấy ngưỡng mộ.