Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 90: Chương 90




Sau khi cúp máy, Mạc Phong không khỏi lắc đầu với vẻ bỏ tay, chẳng biết tên ăn chơi này có đáng tin vào giờ phút quan trọng không nữa!

Anh đứng dưới tán cây, khoảng ba mươi mấy giây sau, điện thoại anh bỗng rung lên.

Chỉ có một tin nhắn ngắn.

Nhà 166, khu chung cư Hướng Dương, thôn Tắc Bắc, Lư Gia Câu.

Mạc Phong nhắn cảm ơn rồi không quan tâm tới Lý Phong nữa.

Trong một khách sạn.

Lý Phong mặc đồ ngủ, khoanh tay, đứng ngẩn người trước cửa sổ.

Một cô gái xinh đẹp uyển chuyển bước đến bên anh ta: “Ai vừa gọi cho cậu Lý thế, nghe giọng dữ thật!” Đọc truyện hay trên TruyệnApp

“Ha ha, bản thân cậu ta còn dữ hơn! Tuy chức vụ của cậu ta không bằng anh, nhưng cậu ta còn ngông hơn anh không biết bao nhiêu lần!”, tuy câu nói này của Lý Phong nghe hơi mỉa mai nhưng giọng điệu lại có vẻ khâm phục.

Anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi.

“Rồng lên khỏi đầm, hổ xuống núi, ưng có thể cất cánh bay rồi!”, Lý Phong nói khẽ với đầu dây bên kia.

Một lát sau, một giọng nói già nua mới vang lên: “Ừm!”

Sau khi cúp máy, anh ta nhìn mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, bỗng cười lạnh: “Vào quân đội một ngày, cả đời làm vũ khí! Cậu không thoát khỏi số phận của mình được đâu!”

Biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.

Mạc Phong chạy như điên về, bất chấp trời mưa.

Anh vừa mở cửa, anh Hai đã nhảy xuống khỏi ghế sofa, trên sofa có một bóng người yểu điệu đang nằm, cơ thể gầy gò cuộn tròn lại.

Cô đắp một cái chăn mỏng dính.

“Gâu…”

Mạc Phong nhìn anh Hai, trầm giọng nói: “Sao thế?”

“Gâu.”

“Cô ấy sốt à?”

“Gâu…”

Anh lập tức rảo bước tới trước sofa, chỉ thấy Mục Thu Nghi đang khoanh tay ôm lấy người, cơ thể cứ run rẩy.

Trên người Mạc Phong cũng đẫm nước mưa, anh lập tức cởi áo để nước không nhỏ lên người cô.

“Đừng chạm vào tôi…”, Mục Thu Nghi nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang đặt trên người mình của Mạc Phong ra, nói khẽ.

Đùng đoàng…

Tiếng sấm ầm ầm bên ngoài khiến Mục Thu Nghi sợ tới mức rúc vào lòng anh.

“Sao lại nóng thế này?”, Mạc Phong sở trán cô, hốt hoảng nói.

Anh không nói gì nữa, bế Mục Thu Nghi chạy thẳng lên tầng.

Anh chườm nước đá lên trán cô, dùng cồn xoa bóp lòng bàn tay, bàn chân cho cô. Đọc truyện hay trên TruyệnApp

Nhưng anh không biết lúc này Mục Thu Nghi đã tỉnh lại rồi.

Nhưng cô không lên tiếng, chỉ im lặng nằm trên giường, xem xem rốt cuộc Mạc Phong sẽ làm gì.

Cồn là chất giúp nhiệt độ bay hơi nhanh nhất, chỉ cần xoa lên những chỗ quan trọng như lòng bàn tay, bàn chân thì đến sáng hôm sau sẽ không sao nữa.

Mạc Phong ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén sợi tóc vương ở trán Mục Thu Nghi qua tại cô.

“Vợ lúc im lặng xinh thật… Là anh em với nhau mà sao em lại đẹp như vậy, còn anh trai em thì xấu thế chứ?”, anh không khỏi cười khổ.

Mục Thu Nghi hơi nhíu mày.

Tên này… quen anh trai cô ư?

Cô muốn ngồi dậy để hỏi cho ra nhẽ, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Cho dù tên này quen anh trai cô thật thì sao?

Có lẽ làm như không biết gì thì sẽ cuộc sống sẽ vui vẻ hơn một chút.

Mạc Phong hôn khẽ lên trán cô: “Cho dù cả thế giới đối đầu với em, anh cũng sẽ vì em mà đối đầu với cả thế giới! Em ngủ ngon!”

Đèn chậm rãi tắt, Mạc Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mục Thu Nghi bỗng xoay người, đưa tay lau trán: “Tên này.”

Trước kia cô cứ thấy anh là tức giận, nhưng sao bây giờ lại có cảm giác không giận nổi nữa nhỉ.

Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Cô nhớ đến những chuyện xảy ra với mình trong thời gian gần đây, trừ hơi đáng ghét ra, hình như Mạc Phong cũng không có chỗ nào quá xấu xa cả.

Khi họ sống chung, anh cũng không làm chuyện khác thường gì.

Lúc nào anh cũng bày mưu tính kế cho công ty cô, nhưng cô lại cứ đề phòng anh.

“Chẳng lẽ… mình sai thật rồi à?”

Đùng đoàng…

Tiếng sấm bên ngoài vẫn chưa ngớt.

Mạc Phong ngồi trên bệ cửa sổ ở tầng một, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.

Giang Tiểu Hải là thành viên yếu nhất trong đội đặc công “Blade”.

Cậu ấy được Mạc Phong chọn vì có bộ não thông minh, chứ thể chất của cậu ấy cũng chẳng mạnh mẽ là bao.

Cậu ấy thành thạo kỹ thuật máy tính nhất, là hacker mũ đỏ nổi tiếng trong quân đội.

Cậu ấy đã chiến đấu dữ dội với hacker châu Âu trên mạng ba ngày ba đêm, cuối cùng phá hủy toàn bộ hệ thống internet bên địch, vô hiệu các thiết bị giám sát của họ.

Thế nên mỗi khi “Blade” mang lại hiệu quả khác thường dưới sự dẫn dắt của Mạc Phong, cậu ấy cũng chiếm tác dụng to lớn.

Có người am hiểu tấn công đánh trận, nhưng lại có người thích hợp chỉ đạo từ hậu cần.

Nhưng anh không hiểu, cho dù đội đặc công “Blade” bị giải tán, có bộ phận nào lại chế nhân tài như Giang Tiểu Hải chứ? Hồi Mạc Phong còn ở đó, đã có người chi cả đống tiền để mời chào cậu ấy rồi.

Bây giờ đội đặc công đã giải tán, họ nên giữ Giang Tiểu Hải lại, tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở Giang Hải? Nguyên nhân nào đã khiến cậu ấy về đây?

Hay nói cách khác, rốt cuộc ký hiệu kia có phải do cậu ấy để lại không?

Mưa phùn rả rích rửa trôi hết bụi bẩn ở thành phố Giang Hải.

Sáng sớm.

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng chiếu vào đầu giường trong căn phòng ở tầng hai biệt thự.

Mục Thu Nghi dụi mắt, thỏa mãn vươn vai, cô vội cầm điện thoại lên xem, mới bảy giờ.

Nhưng tại sao hôm nay lại không nghe thấy tiếng nấu cơm trong bếp chứ? Đọc truyện hay trên TruyệnApp

Thói quen là thứ đáng sợ nhất, sáng nào cô cũng được tiếng nồi niêu va chạm trong bếp đánh thức, nhưng hôm nay lại hơi vắng lặng.

Khi cô mở cửa, Tống Thi Vũ cũng vừa ra khỏi phòng.

“Bữa sáng nấu xong chưa thế?”

Tống Thi Vũ gọi với xuống bếp, nhưng chẳng ai đáp lời cô ấy cả.

Nhưng bữa sáng đã được đặt trên bàn, dưới đĩa còn có một tờ giấy nhỏ.

Mục Thu Nghi bĩu môi, gắt giọng: “Hừ, mới sớm ra mà tên này lại chạy đi đâu chứ?”

“Sao thế, mới không gặp một lát mà đã nhớ rồi à? Không đến mức đó chứ, giờ mới bao lâu, mình nhớ trước kia ai đó nói có chết cũng không thích anh ta mà!”, Tống Thi Vũ trêu.

Mặt Mục Thu Nghi lập tức đỏ bừng.

“Con bé chết tiệt kia, cậu nói linh tinh gì thế, mình… mình chỉ tiện mồm hỏi thế thôi, sao có thể thích tên kia được!”

Tống Thi Vũ cười gian, xúm lại: “Thật hả? Cậu sờ lên ngực rồi thề đi, nếu thích anh ta thì sẽ thành ngực lép… Nhưng cậu thế này thì có lẽ đã lép rồi.”

“Cậu… Ngực to thì giỏi lắm nhỉ, ngay cả quần áo cũng khó mua, vóc dáng như mình mới gọi là chuẩn đấy, hừ!”, Mục Thu Nghi kiêu ngạo hứ một tiếng rồi đi xuống phòng khách.

Cô vội rút tờ giấy dưới đĩa ra, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.