Sau khi con rết kia bò ra ngoài, em trai Bạch Như Nguyệt - Bạch Dật chậm rãi ngồi dậy.
"Con ơi! Con thấy sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?", người đàn ông trung niên kia vội bước đến.
Bạch Dật ngơ ngác nhìn quanh: "Chị... Có chuyện gì thế? Em bị sao vậy? Đầu em đau quá!"
"Em không nhớ gì về chuyện lúc trước à?", Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ giờ Bạch Dật lại mất trí nhớ ư?
Mạc Phong cũng vận công, thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra tai nạn giao thông mà hai người đã gặp không phải sự cố ngoài ý muốn, mà do người khác cố tình gây ra!"
"Trùng độc! Người Nam Khương?", người đàn ông trung niên nhìn con rết đã chết, lập tức nhíu mày: "Giỏi lắm! Dám ra tay với nhà họ Bạch, đúng là chán sống rồi!"
Nhắc đến trùng độc, người ta sẽ nghĩ ngay tới Nam Khương, vì tuy những người khác cũng biết dùng trùng độc nhưng họ là giỏi nhất.
Cho dù chụp CT thì cũng không thể tìm ra loại trùng độc này, điều đó cho thấy bản lĩnh của người cấy trùng rất cao siêu.
"Chú Bạch, đừng đổ hết cho cả Nam Khương, chỗ nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh mà. Chú thử nghĩ xem gần đây nhà họ Bạch có đắc tội với ai, hoặc làm tổn hại tới lợi ích của gia tộc nào không?", Mạc Phong mỉm cười bất đắc dĩ.
Nếu gia tộc quyền thế bậc nhất như nhà họ Bạch ra tay, chưa chắc Nam Khương đã chống cự được. Trước đó, Bạch Doanh đã nói, hình như đợt này bệnh dịch đang hoành hành ở Nam Khương, có rất nhiều người chết.
Ở Nam Khương đã phức tạp lắm rồi, nếu xảy ra chuyện nữa, không chừng Nam Khương sẽ loạn ngay, hơn nữa ông nội Bạch Doanh và nhánh của Bạch Như Nguyệt còn là họ hàng xa nữa.!Chẳng qua xa quá nên họ cũng dần quên đi.
Quan trọng nhất là nếu muốn biết rõ chuyện này thì phải tìm hiểu về khoảng thời gian trước, từ đời ông cụ Bạch, quan hệ giữa hai nhà đã phai nhạt rồi.
Chắc bây giờ chỉ tìm được một ít manh mối trong gia phả thôi.
Thế nên Mạc Phong không muốn chuyện này bung bét hơn, dù sao bây giờ Bạch Dật cũng đã khỏi bệnh rồi, cậu ta cũng không biết mục đích của người cấy trùng.
Nếu tai nạn giao thông kia đã nhắm vào Bạch Như Nguyệt, có lẽ trùng độc này cũng xuất hiện vì cô ấy, chẳng qua lại bị cấy vào người em trai cô ấy do trùng hợp mà thôi.
Chập tối.
Tối nay Mạc Phong không ăn ở nhà họ Bạch, ban đầu anh định ra ngoài, tìm khách sạn ở một đêm, sáng mai sẽ rời đi.
Nhưng thấy anh không ăn cơm, Bạch Như Nguyệt cũng ra ngoài theo, đòi mời anh ăn cơm để cảm ơn về việc anh đã cứu em trai mình.
"Đúng rồi, trước đó tôi luôn muốn hỏi cậu, thứ sau lưng cậu là gì thế?", Bạch Như Nguyệt chỉ vào hộp đàn sau lưng Mạc Phong, ngờ vực hỏi.
Anh gãi đầu, cười cho qua chuyện: "Là một cây ukulele, nếu đi đường buồn quá thì lôi ra đàn cho vui ấy mà!"
"Vậy cậu đàn một bài cho tôi nghe được không?"
"..."
Lời Bạch Như Nguyệt nói khiến Mạc Phong nghẹn lời, nếu đúng là đàn ukulele thật thì đã không sao, nhưng trong hộp lại là một thanh kiếm, nếu lấy ra thì anh lo sẽ khiến cô ấy sợ.
Thấy nét mặt chần chừ của Mạc Phong, Bạch Như Nguyệt hứ một tiếng: "Sao thế? Khó khăn lắm à?"
"Chuyện này... Thật ra..."
Anh cũng không thể nói thẳng rằng trong hộp đàn là một thanh kiếm chứ không phải ukulele nhỉ?
Đúng lúc này, một bài hát bỗng truyền đến từ góc phố, là ca khúc "Biển Rộng Trời Cao" vô cùng kinh điển.
Mạc Phong lập tức kéo tay Bạch Như Nguyệt, cười khẽ: "Đi theo tôi!"
"Đi đâu thế?"
Anh kéo Bạch Như Nguyệt vào quán pub ở góc phố. Nơi này không giống quán bar, tuy người ta cũng đến đây để uống rượu nhưng không có ánh đèn chói mắt hay DJ chơi nhạc.
Nó giống nơi để uống rượu làm thơ ở cổ đại hơn. Sau khi bước vào quán pub, Mạc Phong kéo Bạch Như Nguyệt đến vị trí gần sân khấu.
Lúc này đã tối, hơn nữa ánh sáng trong quán pub cũng lờ mờ nên không ai chú ý tới Bạch Như Nguyệt.
"Cậu dẫn tôi tới đây làm gì thế?"
Mạc Phong cười khẽ: "Chẳng phải cô muốn nghe tôi đàn ukulele ư? Để tôi tặng cô một bài nhé!"
Anh nói rồi bước đến chỗ thanh niên đang hát, nói mấy câu, thanh niên kia lễ phép cúi đầu chào anh, sau đó Mạc Phong boa cho anh ta 200 tệ.
Có lẽ anh ta phải hát cả đêm mới kiếm được 200 tệ này, không ngờ người ta lên hát mà còn cho anh ta tiền, không ai từ chối chuyện này hết.
"Bài hát tiếp theo sẽ là Nước Mắt Mạnh Bà, dành tặng cho một cô gái ở đây!"
Mạc Phong nhìn quanh, thực sự không thấy đàn ukulele đâu, đành cầm guitar lên, cũng tự trách mình lắm chuyện, sao phải nói mình đang đeo ukulele chứ.
Bạch Như Nguyệt bật cười khúc khích: "Chẳng phải cậu ấy nói trong hộp là ukulele ư? Sao lại biến thành guitar rồi, tên này..."
Không hiểu sao Mạc Phong bỗng cảm thấy chua xót, hình như ở nơi nào đó trên thế giới, vẫn có một người phụ nữ đang chờ anh.
Tiếng hát chậm rãi ngừng lại, anh nhìn về phía Bắc, ở đó là Yến Kinh, chẳng biết giờ Dương Thái Nhi thế nào rồi, hình như họ đã xa nhau hơn ba tháng.
Cô ấy... vẫn khỏe chứ?