Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 418: Chương 418: Cô chủ nhà họ Hoắc




Đầu bên kia điện thoại bất chợt rơi vào im lặng, ngoại trừ tiếng súng ngắt quãng.

"Tên ngu này, anh đưa điện thoại cho nó!”

Mạc Phong không khỏi nhếch miệng cười nhìn Hoắc Bân nói: "Cuộc gọi của cậu này!”

"Cuộc gọi của tao? Ai vậy, đừng có giả thần giả quỷ ở đây, lát nữa ông mày chắc chắn sẽ dần chết mày!”, Hoắc Bân mặt sưng lên như cái bánh bao, miệng phun đầy nước bọt nói.

Anh nhún vai cười hờ hững: “Cậu bắt máy không phải sẽ biết ngay sao?”

Anh đưa điện thoại cho Hoắc Bân, hắn vừa mở miệng đã tức giận hét lên với giọng điệu cực kỳ nóng nảy: “Cho dù cô là ai thì hôm nay tôi nhất định sẽ xử lý tên oắt đó!”

“Tôi là chị cậu!”, bên kia điện thoại vang lên một tiếng đầy giận dữ.

Khiến cho điện thoại trên tay Hoắc Bân suýt chút nữa rơi xuống đất, cơ thể hắn run lên dữ dội.

"Chị...? Không phải chị đang ở bên châu Âu sao? Sao lại…”

Đầu dây bên kia chính là Hoắc Dao, chị ruột của Hoắc Bân. Gần như từ nhỏ hắn đã phải sống trong cái bóng của chị gái mình, thành tích bị chèn ép, năng lực bị chèn ép, thậm chí còn bị đánh từ nhỏ cho tới lớn.

Sở dĩ Mạc Phong biết cô ta là vì hai người đã từng làm việc cùng một đội ngũ, hơn nữa anh cũng đã từng cứu mạng Hoắc Dao.

Đội mà anh từng dẫn dắt được gọi là ‘Blade’, còn đội của Hoắc Dao được gọi là ‘Fire Phoenix’.

Đừng thấy phụ nữ trông yếu ớt, khi họ đánh trận không hề thua kém đàn ông chút nào. Cả hai đội đã từng tiến vào khu rừng nguyên sinh Passami để truy đuổi các tổ chức khủng bố ở châu Âu, Hoắc Dao vô tình bị một con rắn nhiệt đới cắn và hôn mê bất tỉnh, khi Mạc Phong phát hiện ra thì cô ta đã tím tái cả người.

Anh không còn cách nào khác là hy sinh bản thân mình, dùng miệng hút nọc độc ra. Sau khi tỉnh dậy, Hoắc Dao phát hiện quần của mình đã bị lỏng. Khi biết được đầu đuôi câu chuyện, cô ta đã đánh nhau với Mạc Phong suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng thực sự không có cách nào đánh lại được anh nên mới trao đổi điều kiện với anh.

Cô ta phải đáp ứng ba yêu cầu không quá đáng của anh, còn Mạc Phong cũng phải giữ kín bí mật này!

Không ngờ, chớp mắt đã ba năm trôi qua, nếu không phải gặp phải Hoắc Bân, anh sẽ không nghĩ tới là mình còn có cái thóp này trong tay.

Bởi vì trước đây Hoắc Dao từng nói rằng gia đình của cô ta ở thành phố Bắc Khâu của Mạc Bắc, hơn nữa điều kiện sống của cô ta cũng khá tốt. Vừa nhìn đã biết ngay cô ta không phải là con cái của một gia đình bình thường, vì vậy Mạc Phong định thử vận may của mình. Nếu thực sự không có quan hệ gì, anh cũng không ngại ra tay giúp xử lý nhà họ Hoắc để họ biết điều hơn.

Nhìn lại Hoắc Bân, hắn vẫn đang đáp lại trong điện thoại với bộ dạng khiêm nhường.

"Chị, em biết rồi, em biết là em sai rồi!”

"Em thề không bao giờ dám thế nữa, chị đừng có về!”

"Thật mà, thật mà, em không dám nữa đâu, giờ em lập tức xin lỗi ngay!”

"Vâng vâng vâng, em đưa điện thoại cho anh ta!”

"..."

Hoắc Bân bị cuộc gọi này làm cho sợ đến mức toát mồ hôi hột, sau đó hắn vội đưa điện thoại cho Mạc Phong.

“Alo!”, anh nhẹ nhàng nói.

Ở đầu dây bên kia, Hoắc Dao khẽ thở dài nói: “Em trai tôi tuổi còn nhỏ, anh đừng chấp với nó. Vừa rồi tôi đã dạy dỗ nó rồi, sau này nó sẽ không dám làm những chuyện như vậy nữa đâu”.

"Không sao! Tuổi trẻ hầm hố ai mà chẳng vậy, năm đó không phải tôi cũng như vậy hay sao?”

"Nó làm sao so với anh được?”

"..."

Mạc Phong trong cơn tức giận đã dám dẫn người đến bao vây trụ sở của đội Liên minh, cuối cùng buộc đội Liên minh hòa bình phải ra mặt xin lỗi anh mới xong.

Đó là một con hổ thực sự!

Nhưng anh vốn tính kiêu ngạo, ở châu Âu, Mạc Phong gần như không coi ai ra gì cả, nếu ai không phục tùng thì anh sẽ lập tức dẫn người đến xử lý, đánh cho đến khi phục thì thôi. Cho đến nay, mặc dù Mạc Phong không còn ở trong đội, nhưng huyền thoại này vẫn được lưu truyền, rất nhiều người mới rất hào hứng khi biết rằng có một người đi trước tuyệt vời như vậy!

“Đều là chuyện đã qua rồi, anh hùng không nhắc tới sự anh dũng đã qua!”, Mạc Phong cũng thở dài một hơi và nói: “Có phải cô ở bên đó cũng đang gặp phải rắc rối gì không?”

"Lại chẳng! Sau khi anh rời đi, những tổ chức khủng bố này lại trở nên kiêu căng hống hách, hoàn toàn không coi tôi ra gì. Gần đây ở phía Bắc Âu có một quốc gia nhỏ thay đổi chính quyền. Đội của tôi đang dẹp loạn đây. Tổ chức sát thủ Top mười ở khu vực châu Âu cũng không chịu yên ổn. Nói tóm lại, họ đang mưu đồ gây ra tình trạng hỗn loạn lớn hơn!”, Hoắc Dao cũng khẽ lắc đầu, thở dài nói.

Khu Bắc Âu?

Mạc Phong không khỏi cau mày. Khu vực kinh tế hùng mạnh duy nhất ở Bắc Âu hình như chỉ có Misia.

Nơi đó được coi là nơi hòa bình và thịnh vượng ở châu Âu với tài nguyên vô cùng phong phú.

Nhưng anh còn chưa kịp hỏi thăm thì tiếng súng bên phía Hoắc Dao đã trở nên dữ dội.

"Thôi không nói nữa, kẻ địch áp sát rồi. Tôi phải dẫn đội xung phong đây! Gác máy nhé, có thời gian anh nói nốt với tôi hai yêu cầu còn lại, chúng ta xem như không còn nợ nần gì nhau nữa!”

Dứt lời, cô ta liền cúp máy luôn.

Xem ra tình hình khu vực châu Âu càng ngày càng xấu, anh không nghi ngờ năng lực của Hoắc Dao, nhưng thương vong trong trận chiến này là không thể tránh khỏi, Mạc Phong chỉ có thể cầu nguyện!

Nghĩ đến dáng vẻ của Hoắc Dao, anh không khỏi thở dài, nếu tính tình cô ta dịu dàng hơn một chút, có lẽ hai người còn có thể có chuyện gì đó với nhau ấy chứ!

Cô ta giống như nhân vật nữ điển hình Diệu Quế Anh và Lương Hồng Ngọc, nhưng anh lại không phải là Dương Tông Bảo, cũng không phải là Hàn Thế Trung!

Cúp điện thoại xong, Mạc Phong cất điện thoại vào trong túi.

Hoắc Bân bước tới cười toe toét: “He he..."

"…”, anh không khỏi nhướng mày: “Cười cái gì? Không phải cậu định phế bỏ tôi sao? Đến đây đi, ra tay đi!”

“Ôi, anh rể, anh đang nói cái gì vậy, sao em dám làm vậy với anh chứ!”, Hoắc Bân cười nhướng mày nói.

Mọi người kêu lên: "Anh rể?”

Mạc Phong vội lắc đầu tỏ vẻ vô tội: “Đừng có nghe cậu ta nói bậy, tôi không liên quan gì đến chị gái cậu ta!”

"Anh rể, anh đừng giả vờ. Chị gái em chưa bao giờ bảo vệ một người đàn ông nào như thế này, chị ấy còn nói nếu em dám đánh anh nữa thì sẽ quay về đánh em. Người có thể khiến chị gái em đau lòng như vậy, chắc chắn chỉ có người trong mộng thôi!”

"..."

Trong chốc lát, anh cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đều đã khác đi.

Ví dụ như hai chị em Diệp Đông Lâm và Diệp Đông Thanh phía sau anh, còn cả Bạch Doanh đứng một bên đang cười khẩy, rồi ông cụ Diệp đầy vẻ nghi hoặc, Hoắc Đức Khải đang trong tình trạng kinh ngạc nữa.

Oan uổng quá!

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Hoắc Đức Khải vừa kịp hoàn hồn liền kêu lên kinh ngạc: “Cái gì? Bạn trai của con gái mình? Vậy thì chúng ta phải nói một chút về chuyện sính lễ thôi!”

"Hầy dà, bố ơi mau đi thôi! Mất mặt quá, chúng ta vừa đi vừa nói!”, Hoắc Bân vội kéo bố mình tất tưởi lên xe.

Mạc Phong không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ cái gì chứ nhỉ?

Anh quay lại nhìn mọi người cười nhạt nói: "Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, ăn cơm thôi!”

“Anh và cô Hoắc là như thế nào vậy?”, mọi người đồng thanh kêu lên.

Miệng Mạc Phong khẽ nhếch lên, anh gượng cười nói: “Tôi nói là đồng đội thì mọi người có tin không?”

"..."

Tin cái con khỉ!

Diệp Đông Lâm khoanh tay, đôi lông mày xinh đẹp cau lại giận dữ: “Ha ha, đồng đội trên giường thì đúng hơn nhỉ?”

"Cô nói như vậy là không hiểu tôi rồi! Nếu như tôi thực sự có quan hệ với cô ta thì chắc chắn tôi sẽ thừa nhận, nhưng mà không có thì là không có!”, Mạc Phong dang hai tay cười gượng bất lực nói.

Diệp Đông Lâm hằm hè: “Vậy anh xem xem có ai tin anh không?”

“Em tin!”, Diệp Đông Thanh bước qua đám đông với một nụ cười tươi.

Điều này làm cho Diệp Đông Lâm rất tức giận, cô em gái nhỏ này! Tên này là một con sói, chỉ cần hơi không cẩn thận là anh ta sẽ gặm sạch xương cốt của em đó!

Nhưng thấy em gái mình đã lún sâu vào rồi, cô ấy cũng biết phải làm sao đây? Con gái chưa từng yêu rất dễ sa vào vòng tay của đàn ông, nhất là loại đàn ông có IQ cao mà lại dẻo miệng nữa!



Lúc này trên một chiếc xe Range Rover.

"Vừa rồi sao con lại kéo bố đi? Bố còn chưa nói chuyện sính lễ với cậu ta đâu đấy. Không thể để con gái của bố bị gã đó chơi không như vậy được. Ít nhất cũng phải đòi ba mươi triệu tệ sính lễ, không được thiếu một xu!”, Hoắc Đức Khải vung tay, nhe nanh múa vuốt nói.

Hoắc Bân vội vàng nắm lấy tay bố mình và khẽ nói: “Đừng bố! Chị nói rồi, người này chúng ta không dây vào được đâu!”

"Sao lại không dây vào được chứ? Cậu ta là con em nhà nào mà lại ngầu thế? Ở tỉnh nào?”

"Chị nói anh ta là người ở Yến Kinh”.

"Yến Kinh? Là người ở Cửu Thành, Yến Kinh?”

"..."

Hai bố con chợt im lặng, rốt cuộc ông ta cũng đã hiểu tại sao vừa rồi Hoắc Bân gọi Mạc Phong là anh rể.

Bấu víu quan hệ!

Nếu có thể tạo quan hệ với một gia tộc nào đó ở Yến Kinh thì còn gì bằng.

“Nhưng cậu ta là người thuộc nhà nào ở Yến Kinh?”, Hoắc Đức Khải một tay gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Hoắc Bân khẽ lắc đầu: “Con không biết mà chị cũng không nói. Dù sao thì chị ấy cũng bảo con đừng có dây vào anh ta, nếu như anh ta không vui thì có thể khiến cho nhà họ Hoắc ta hỗn loạn, diệt sạch chúng ta cũng không phải là điều không thể!”

"Cái gì? Mạnh đến như thế sao?”

"..."



Lúc này trong đại sảnh nhà họ Diệp.

Mạc Phong cùng những người khác quay trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm, có điều ông cụ Diệp và quản gia hình như đang ở trong phòng làm việc.

"Đi! Kiểm tra xem người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai!”, ông cụ Diệp chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói.

Quản gia chắp tay, cung kính nói: "Ông cụ xin hãy yên tâm, chỉ cần có thể tra ra chút tin tức gì, tôi nhất định sẽ điều tra rõ cho ông!”

"Đi đi!”

"Dạ!”

"..."

Sau khi người quản gia rời đi, chỉ còn lại ông cụ Diệp đứng một mình trong phòng làm việc.

Ông cụ luôn cảm thấy rằng Mạc Phong rất giống một người mà trước đây ông ta từng gặp.

Dù là nói năng hay về mặt khí chất, đều có một số điểm tương tự, hơn nữa diện mạo cũng có chút giống nhau!

Ông cụ luôn cảm thấy trong đầu mình hiện lên một hình ảnh rất mơ hồ, thoáng qua trong nháy mắt nhưng không nhớ nổi là ai.

Lúc này tại đại sảnh.

Diệp Đông Thanh không ngừng bóc tôm, hai bàn tay nhỏ bé đỏ ửng.

"Thôi, đừng bóc nữa, tôi thật sự không ăn nổi nữa rồi...", Mạc Phong vừa nấc lên vừa sờ bụng mình nói nhỏ.

Đôi mắt đẹp như trăng sáng của cô chớp chớp: “Anh đừng có phụ lòng tôi, anh hỏi thử chị tôi xem, trước giờ tôi chưa bao giờ bóc cho họ ăn đâu đấy!”

"Hừ! Bao nhiêu năm rồi cô em gái này của tôi chưa từng một lần bóc tôm cho người làm chị này ăn. Giờ bệnh tình của em gái tôi cũng xem như tạm ổn rồi, anh có thể về Giang Hải được rồi!”, Diệp Đông Lâm ở một bên nhìn anh, xịu mặt nói.

"Chị! Người ta vừa mới tới sao chị đã muốn đuổi người ta đi rồi vậy?”

"Con bé ngốc này, có thể trưởng thành hơn chút được không?”

"..."

Hai chị em cúi đầu nói nhỏ với nhau, tuy giọng nói nhỏ nhưng Mạc Phong vẫn có thể nghe rõ.

Anh khẽ gật đầu cười khúc khích: “Chắc ngày mai tôi sẽ trở về Giang Hải. Cô Diệp đặt vé cho tôi được không?”

"Không vấn đề! Chuyện nhỏ!”, Diệp Đông Lâm lập tức đồng ý.

Cô ấy chỉ mong Mạc Phong đêm nay đi khuất mắt luôn, có điều thôi thì sáng sớm mai đi cũng được.

“Đặt cho tôi một vé trở lại Giang Hải nữa!”, Bạch Doanh cũng mỉm cười nói.

Mạc Phong kinh ngạc quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô ta: “Cô quay lại Giang Hải làm gì nữa?”

"Ai khiến anh quan tâm!”

Diệp Đông Lâm vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề, tôi sẽ cho người đặt vé ngay!”

Cô ấy hy vọng rằng Bạch Doanh và Mạc Phong có gì đó với nhau, để em gái cô có thể nhìn ra bột mặt thật của anh mà từ bỏ.

"Sao anh đi nhanh vậy chứ? Anh vừa mới tới thôi mà!”, Diệp Đông Thanh khẽ kéo ống tay áo của anh.

Lần đầu tiên gặp Diệp Đông Thanh, cô ấy có tính cách rất xa cách, nhưng sau vài ngày tiếp xúc anh mới nhận ra rằng tất cả đều là giả vờ, nội tâm của cô ấy thực sự là một người ngọt ngào trong sáng và ngốc nghếch, không có chính kiến!

Có lẽ cô gái vẫn luôn coi chị gái mình là thần tượng nên bất cứ lúc nào cũng đều học theo chị gái mình.

Đêm khuya.

Diệp Đông Thanh thực sự buồn ngủ lắm rồi, nhưng cô ấy vẫn muốn kéo Mạc Phong lên trên nóc nhà ngắm trăng.

Vì cô ấy đang bị bệnh nên cho dù nhàm chán thì Mạc Phong cũng phải đi cùng cô ấy.

Trên đỉnh của tòa nhà.

Phải thừa nhận rằng bầu trời đêm ở Bắc Khâu thực sự rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với ở Giang Hải, Mạc Phong cảm thấy mình đã không thưởng thức bầu trời đầy sao hơn mười năm nay rồi.

Lần cuối cùng hình như là khi anh tám tuổi, lúc đó anh ở trong một căn nhà cứu trợ người nghèo khổ ở Giang Hải.

Anh và ông chú câm ngủ trên chiếc chiếu trên mái nhà và ngắm nhìn trời.

"..."

Cũng như Mạc Phong vậy thôi, anh cũng không biết mình còn sống được bao lâu, mỗi ngày anh đều đang sống cuộc sống với máu tanh, nếu không cẩn trọng sẽ đầu rơi máu chảy. Vậy nên anh nghĩ đến cái gì thì nhất định sẽ làm luôn!”

Đều là lần đầu tiên làm người, vậy tại sao lại phải nhường cho người khác, thay vì mỗi ngày phải sống dè dặt cẩn thận, thà rằng sống cho oanh liệt một ngày thôi.

Đối với Mạc Phong, nếu ngày mai phải chết, thì hôm nay anh nhất định sẽ không để người đã giẫm đạp lên mình được sống thoải mái!

Sói trở mặt ắt phải có lý do, hoặc là để trả ơn hoặc là để trả thù!

Chính vì anh nhìn nhận mọi thứ một cách cởi mở nên anh mới có thể sống được đến bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.