Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 592: Chương 592: Có khi nào là người của nhà Tư Đồ KHÔNG?




Ở nhà họ Bạch từng đó năm, một vệ sĩ mà có số tài sản hơn một trăm triệu tệ, còn giàu hơn rất nhiều thương nhân. Nếu không phải do chính Long Hưng Điền nói ra thì có lẽ Bạch Như Nguyệt cũng không biết rằng ông ta có nhiều tiền như vậy. Điều đó đủ để chứng minh nhà họ Bạch đối xử với ông ta tốt như thế nào.

“Chú Long, ý của chú là gì? Chú nói cho tôi biết rốt cuộc người đó là ai? Tại sao lại cướp mất hai món dược liệu của chúng ta?”, Bạch Như Nguyệt vội vàng đỡ ông ta dậy và khẽ hỏi.

Ông ta thuật lại câu chuyện từ đầu tới đuôi. Bạch Như Nguyệt chau mày khẽ nói: “Chú chắc là trước lúc bỏ đi hắn nói như vậy chứ?”

“Chắc ạ!”, Long Hưng Điền gật đầu khẳng định.

Bạch Như Nguyệt rơi vào trạng thái trầm tư. Cô gật đầu: “Có khi nào là người của nhà Tư Đồ không?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Không thể nào! Tôi từng tiếp xúc với Tứ Đại Diêm Vương nhà Tư Đồ, không ai có thực lực như vậy cả. Hơn nữa nếu là họ thì cũng không tới mức tôi không thể đánh trả vài chiêu!”, Long Hưng Điền vội vàng lắc đầu.

Mỗi một gia tộc đều có sát thủ của mình. Tương truyền Tứ Đại Diêm Vương của nhà Tư Đồ là đệ tử thân truyền của một cao nhân nào đó. Do cả bốn đều vô cùng cùng hung hãn nên được phong hiệu là Diêm Vương!

Thế nhưng họ xuất quỷ nhập thần nên rất ít người được gặp, đến ngay cả trận hỗn chiến của hai mươi năm trước thì số người gặp được cũng không nhiều.

Long Hưng Điền từng được tiếp xúc với hai trong bốn kẻ đó, thậm chí còn giao đấu. Mặc dù đối phó rất mất sức nhưng không tới mức bị yếu thế.

Nhưng với kẻ đội nón hôm nay thì đúng là ông ta không có cả sức để đánh trả, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông kia đang nhường mình, nếu không chỉ cần một chiêu của hắn là ông ta đã bị hạ gục rồi.

“Được rồi, tôi biết rồi. Chú Long ra ngoài trước đi. Chuyện này cũng không trách chú được, là do tôi sơ suất quá!, Bạch Như Nguyệt lắc đầu thở dài.

Long Hưng Điền tự trách mình: “Xin lỗi cô Bạch, tôi làm hỏng chuyện này, cô trách phạt tôi đi!”

“Trách phạt chú thì có ích gì? Nếu đúng như những gì chú nói thì có khi người đàn ông đội nón đó chưa chắc đã là người xấu!”, Bạch Như Nguyệt khẽ cười.

Vì nếu thật sự hắn chỉ muốn cướp hai món dược liệu thì chỉ cần làm vậy là được, sao còn nói câu nói kia?

“Vậy…có cần tìm quả Bồ Đề nữa không?”, Long Hưng Điền đang định rời đi bỗng vội quay đầu lại hỏi.

Bạch Như Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên là cần tìm, kể cả không vì cậu ấy thì cũng vẫn tìm!”

“Vâng!”

Nghe đồn nếu ăn được quả Bồ Đề thì có thể tịnh hóa tâm linh, trở nên vô cùng thông minh, nói tóm lại là có hàng trăm lợi ích.

Vì vậy dù Mạc Phong không cần dùng thì cô ấy vẫn muốn tìm để sau này có thể cho em trai ăn. Còn bản thân Bạch Như Nguyệt, cô ấy đã thông minh lắm rồi, căn bản không cần những thứ như vậy hỗ trợ.

Hơn nữa giờ cô có thêm một đối thủ là Nghiêm Khả Di ở phía Bắc, nếu tới khi đó giỏi giang hơn cô ta nhiều thì khó mà tìm được một tri kỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.