Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 543: Chương 543: Đồ RÁC RƯỞI!




**********

Lúc này, Mạc Phong lại tăng tốc độ lên 200km/giờ.

Thử hỏi ngoài anh ra, còn có ai dám lái với tốc độ như vậy?

200km/giờ, tốc độ này đã vượt cả tốc độ lên đường về chầu ông bà rồi.

“Chậm lại! Tôi không mở nổi mắt nữa rồi!”, Tống Thi Vũ ngồi bên ghế phụ, tóc tai rối tung.

Nhưng lúc này Mạc Phong nào dám giảm tốc. Một là bị tông chết, hai là bị đánh chết. Thế nhưng anh vẫn tự tin vào khả năng lái xe của mình hơn.

Mấy chục chiếc xe bám theo phía sau, bật đèn chớp nháy tạo thành một cảnh tượng diễm lệ ở khu vực ngoại ô ít người sinh sống.



Lúc này tại một câu lạc bộ của thành phố Hải Môn.

Ông cụ Lục mặc đồ ngủ đang được một cô nàng xinh đẹp mát xa. Ngày hôm nay trở về đã đủ mệt mỏi lắm rồi, cả ngày chơi trò mèo vờn chuột!

Bị Mạc Phong đuổi theo từ thành phố Long Môn tới thành phố Hải Môn, còn đánh một trận ác liệt ngay tại địa bàn của mình. Một sự sỉ nhục lớn như vậy làm sao ông ta có thể nuốt trôi.

Reng reng reng!

Lúc này điện thoaị đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Cô gái xinh đẹp đang mát xa cầm máy cười với vẻ quyến rũ: “Ông Lục, là điện thoại của ông!”

Ông cụ Lục nhìn khuôn mặt xinh đẹp, yêu kiều của cô gái thì không khỏi vuốt ve cằm cô ta với vẻ cưng nựng: “Người mới à?”

“Đúng vậy, mới tới được có ba ngày à!”, cô gái cúi đầu nói với vẻ xấu hổ.

“Hay là đi theo tôi?”

Cô gái cúi đầu, im lặng hồi lâu rồi tủm tỉm. Ông ta ôm cô gái vào lòng, đang định mân mê thì điện thoại trong tay lại đổ chuông liên hồi.

“Mẹ kiếp, đứa chết tiệt nào làm ông mất hứng, không nghe!”, ông cụ Lục hôn cô ta đắm đuối.

Nhưng cô gái vội vàng lắc đầu: “Ông nghe đi, nhỡ có chuyện gì quan trọng, đừng trì hoãn nữa!”

Ông cụ Lục nhìn số điện thoại rồi bật cười thản nhiên: “Hừ! Xem ra sự việc đã dàn xếp xong xuôi cả rồi!”

Sau đó ông ta nghe máy.

“Xử lý xong chưa? Nhớ đừng để lại dấu vết gì tại hiện trường, tìm chỗ chôn đi là được!”

Nhưng đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở gấp gáp. Một người đàn ông trung niên vội vàng lên tiếng: “Ông Lục, xảy ra chuyện rồi! Thằng nhóc chạy mất rồi, không chỉ có vậy còn đánh bị thương mấy chục người của ta nữa. Bây giờ hắn đang chạy về hướng thành phố Hổ Môn!”

“Cái gì!”

Ông ta tức giận đứng bật dậy và gầm lên.

Hàng trăm cao thủ nằm trong top 10 mà lại không bắt nổi thằng nhãi đó thì có phải là nực cười không!

“Đồ rác rưởi! Cả đám rác rưởi! Đúng là nuôi chỉ tốn cơm!”, ông cụ Lục tức giận quát tháo.

Đầu dây bên kia câm như hến,mãi sau mới lí nhí lên tiếng: “Ông Lục, giờ chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao à? Hừ! Tuyệt đối không được để bọn chúng sống sót rời khỏi duyên hải! Bất luận là dùng cách gì, sáng ngày mai tôi cũng phải nhìn thấy thi thể của nó!”

“Vậy còn cô Tống!”

Ông cụ Lục do dự, cuối cùng cười lạnh lùng: “Giết!”

“Rõ…”

Sau khi tắt máy, ông ta quay qua đè lên người cô gái kia.

“Ông Lục…”, cô gái nói với vẻ nũng nịu.



Lúc này, trên con đường đi về phía thành phố Hổ Môn.

Mạc Phong toát mồ hôi hột. Vết thương cũ chưa lành cộng thêm vết thương mới còn đang chảy máu khiến anh mất sức. Hơn nữa cả hai cánh tay cũng bị tình trạng tương tự.

“Phía trước là thành phố Hổ Môn rồi. Đây được gọi là hoa viên phía sau của nhà họ Lục, chúng ta cứ thế lao vào sao?”, Tống Thi Vũ nhìn anh với vẻ sợ hãi.

Sợ rằng người ta đã giăng bẫy khắp thành phố Hổ Môn đợi anh nhảy vào rồi. Hơn nữa ông cụ Lục là người thù dai, khiến ông ta bị mất mặt ở thành phố Hải Môn như vậy thì sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Mạc Phong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.