**********
Nhìn vào bên trong xe thấy trống không, đồng hồ hiện lên đã hết xăng.
Một gã đàn ông trông có vẻ hiểu biết quỳ xuống nhìn vết xe để lại trên đường rồi lập tức quay người: “Lên xe đuổi theo! Bọn chúng đổi xe rồi!”
“Đổi xe gì vậy?”, một người đàn ông trông khá thô lỗ hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Từ vết xe thì có lẽ đó là một chiếc Porsche!”
…
Trên đường đi về thành phố Hổ Môn.
Có rất nhiều trạm kiểm soát, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy chiếc Porsche này thì tất cả đều cho qua.
“Kỳ lạ, sao bọn họ lại không kiểm tra chiếc xe này nhỉ!”, Mạc Phong cảm thấy nghi ngờ.
Nếu bọn họ mà chặn lại thì anh khó mà tránh khỏi va chạm.
Tống Thi Vũ trợn mắt nhìn anh: “Sao anh buồn cười thế, người ta không chặn lại thì anh thấy không vui à?”
“Không đúng, bọn họ không chặn thì chắc chắn có gì đó không ổn!”
Mạc Phong rơi vào trạng thái trầm tư. Anh càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai. Thà cứ bị đánh đấm dọc đường anh còn cảm thấy chân thực hơn lúc này.
Chuyện mà bất thường thì chắc chắn có uẩn khúc. Những gì mà thuận lợi quá thường được gài bẫy ở bên trong.
“Bởi vì bọn họ không dám chặn!”
Lúc này, có tiếng nói từ phía sau vọng tới.
Mạc Phong quay ngoắt đầu lại.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm.
Bốp!
Một cú đấm dội thẳng vào mắt anh, đau tới mức anh vội lấy tay ôm lấy, khiến chiếc xe mất lái chạy xiêu vẹo trên đường.
“Á! Cô thần kinh à! Sao lại đánh tôi!”, Mạc Phong tức giận gầm lên.
Anh không ngờ cô nàng này lại hung dữ như vậy. Nói ra tay là ra tay ngay không hề nương nhẹ.
Cô gái kia cũng không nói gì nhiều, chỉ chuẩn bị tung thêm một cú đấm nữa.
Bị chịu thiệt một lần, Mạc Phong sao có thể chịu lần hai. Anh lập tức chộp lấy cổ tay cô gái: “Đủ rồi! Cô bị làm sao thế?”
“Anh cướp xe của tôi, còn đánh ngất tôi, giờ nói tôi bị thần kinh nữa sao?”, cô gái tức giận trừng mắt khẽ quát.
Xem ra, cô gái này ghim vụ bị Mạc Phong đánh ngất.
Chiếc xe từ từ dừng lại. Với tình hình như thế này anh thực sự không dám tiếp tục lái xe nữa.
Mạc Phong dừng xe lại, xuống xe lôi cô gái về vị trí tay lái sau đó bắt cô ngồi lên đùi anh: “Ngoan ngoãn cho tôi, nếu cô còn dám ra tay thì đừng trách tôi xử cô đấy! Trông ngon như thế này mà không thưởng thức thì đúng là phí của giời!”
“Anh dám!”
“Cô nhìn xem tôi có dám không!”
Nói xong anh thò tay vào cởi đồ lót của cô gái. Động tác của anh cực kỳ nhanh và thuần thục khiến cô không kịp phản ứng.
“Đồ khốn này!”
Cô gái ôm ngực kêu lên.
Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh cũng cạn lời. Cô biết lúc này Mạc Phong không hề nói đùa, với giây phút ngàn cân treo sợi tóc thì anh làm gì có thời gian mà làm những chuyện như thế.
Trừ khi anh làm kẻ phong lưu cho tới chết.
“Tôi nói rồi, nếu cô còn làm loạn thì tôi sẽ không khách khí đâu!“. Mạc Phong để lộ vẻ lạnh lùng:“Lần sau sẽ tụt luôn quần của cô đấy!Không tin thì cứ thử xem!”
“Anh...”