Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 169: Chương 169: Gài bẫy




Nếu một tổ chức đã bị Mạc Phong để mắt tới thì chắc chắn tổ chức đó sắp tiêu đến nơi rồi!

Nhất là khi trước đó Mạc Phong đã từng cảnh cáo bọn chúng. Xem ra chúng nghĩ anh mất tích đã ba năm nên tử khí trên người cũng biến mất chăng?

Khi Mạc Phong chạy tới trước cổng công ty thì An Nhiên đang bước lên xe.

Anh nhìn xung quanh một lượt thì đập ngay vào mắt là chiếc xe đạp của chú bảo vệ cổng.

“Chú ơi! Cho cháu mượn một lát nhé!”, Mạc Phong leo lên xe và đạp.

Chú bảo vệ đứng bật dậy: “Xe không có phanh đâu nhóc!”

Nhưng Mạc Phong đã leo lên và đạp đi khá xa. Anh bám theo chiếc xe kia, giữ khoảng cách trong vòng năm mét.

Trên chiếc taxi.

“Bố tôi đang ở đâu?”, An Nhiên trầm giọng.

Người đàn ông trung niên bên cạnh chỉ cười thản nhiên: “Tới là biết thôi, nhưng cô yên tâm, chúng tôi đối xử tốt với ông ta mà!”

Hình như người tài xế cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn bèn hỏi: “Cô gái, sắc mặt cô không được tốt lắm, cô không sao chứ?”

Đến cả An Nhiên cũng cảm thấy lúc này eo mình bị thứ gì đó sắc nhọn ghì sát.

“Không sao, chắc do tối qua ngủ không ngon, chú ơi, chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa mới tới công trường bê tông ở phía Bắc vậy?”, An Nhiên cười nói.

Buổi sáng khi mới đi làm, An Nhiên liền nhận được một cuộc điện thoại.

Đối phương nói bố cô nợ họ tiền, nếu như không mang tiền tới chuộc người thì sẽ chặt đứt tay chân của ông ta.

Cô vốn tưởng đây là một vở kịch nên định mặc kệ.

Nhưng một lúc sau có bưu phẩm mang tới bàn cô, là một ngón tay còn đang chảy máu.

Ngay sau đó có thêm một cuộc điện thoại kêu cô xuống dưới ngay. Đương nhiên An Nhiên ngây thơ chạy xuống ngay.

Mặc dù cô không thích bố mình nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống, không thể thấy chết mà không cứu được!

Cô mang theo toàn bộ thẻ ngân hàng và đồ trang sức có giá trị, định theo người đàn ông này tới công trường bê tông ở phía Bắc để chuộc người.

Mạc Phong theo sát phía sau chiếc taxi. Con đường tới phía Bắc vẫn chưa được đổ nhựa.

Thêm vào đó là chiếc xe của anh không có phanh, nếu không phải tay lái lụa thì có lẽ đã ngã sấp mặt từ lâu rồi.

Chiếc taxi chầm chậm tiến vào một con đường nhỏ rời khỏi thành phố, Mạc Phong cũng không biết tại sao An Nhiên lại có dính lưu tới Huyết Trích Tử.

Lẽ nào cô ấy cũng là người của tổ chức này sao?

Nhưng Mạc Phong ngay lập tức lắc đầu khi suy nghĩ đó lướt qua và anh lại đổi ngay sang hướng khác.

Huyết Trích Tử nằm trong top 20 các tổ chức khét tiếng ở châu Âu, mặc dù không phải quá khủng khiếp nhưng không phải ai cũng có thể gia nhập được.

Ít nhất phải từng là tội phạm truy nã quốc tế hoặc là kẻ đã từng tham gia chiến đấu mới có thể gia nhập.

Tử khí và mùi máu trên cơ thể của hai loại người này cực kỳ nặng, dù có giả dạng thì ánh mắt cũng không thể lừa được người khác.

Anh lăn lộn giang hồ đã bao nhiêu năm, không thể nào có chuyện không phát hiện ra một người giả vờ lâu đến như vậy.

Khi chiếc xe rẽ vào con hẻm, Mạc Phong bèn dừng xe bên đường và đi bộ vào trong, nhưng không phải anh rẽ vào con hẻm mà là trèo tường.

Có vẻ công trường bê tông này đã dừng hoạt động mấy tháng rồi. Xung quanh không có ai. Đúng là một nơi khỉ ho cò gáy, nếu xảy ra chuyện gì ở đây thật thì không chừng phải mươi, mười lăm ngày sau có khi mới có người phát hiện ra.

Chiếc taxi chạy tới trước cổng công trường.

“Tới rồi!”, người tài xế cười thản nhiên: “Nhưng ở đây đã ngừng hoạt động được một thời gian rồi, hai người tới đây làm gì vậy?”

Đôi mắt An Nhiên ánh lên vẻ hoảng loạn. Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cười lạnh lùng: “Sư phụ, ông cũng tới trạm rồi…”

“Tới trạm gì cơ?”

“Tới đường Hoàng Tuyền!”

Phụp… Con dao cắm xuống, máu tươi bắn lên ô cửa xe.

Người tài xế chưa kịp lên tiếng thì đã tắt thở.

Một dao chí mạng, cách ra tay nhanh gọn, dứt khoát.

An Nhiên đột nhiên hét lên: “Á…”

“Câm miệng! Nếu không tao sẽ giết luôn mày đấy!”, người đàn ông trung niên bỏ kính xuống gầm lên.

Khiến cô ta lập tức bụm miệng, sợ sẽ lại hét lên nữa.

“Ông… ông giết người ta rồi…rốt cuộc các ông là ai, bố tôi đâu?”, An Nhiên run rẩy nhìn hắn.

Người đàn ông trung niên ghì An Nhiên xuống chẳng chút thương xót.

Mạc Phong trèo lên những đống đá nhìn An Nhiên bị đám người dắt vào trong công trường.

Giờ thì anh có thể khẳng định, có lẽ An Nhiên bị đám người này lợi dụng bằng cách nào đó và lừa tới đây.

Nếu An Nhiên là người của chúng thì không thể nào cứ ghì dao vào cổ như thế kia được.

Bước vào trong, An Nhiên nhìn thấy bốn người, trong đó ba người trông vô cùng hung hãn, người còn lại chính là An Quốc Giang đang bị trói chằng chịt.

“Bố..”, An Nhiên kinh hãi hô lên.

An Quốc Giang bị đánh sưng mặt tím mày, hai mắt tím bầm híp tịt.

“Con gái, cuối cùng con cũng tới rồi, bố sắp bị đám này hành hạ đến chết rồi! Bọn chúng chặt tay bố, nói là nếu con không tới thì sẽ giết chết bố!’ Trước đó An Nhiên còn tin là đám người này sẽ không làm gì xằng bậy, giờ thì cô lo lắm, đến cả người tài xế vừa nãy mà chúng còn không buông tha thì sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ được.

Giết một người hay giết nhiều người thì đối với chúng cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

“Con gái, con có mang tiền tới không?”, An Quốc Giang khẩn cầu.

An Nhiên gạt tay: “Tôi đã nói rồi, đừng cờ bạc nữa, sao ông lại cứ tiếp diễn vậy!’ “Bố cũng có muốn đâu..nhưng lại không chịu được”, ông ta cúi đầu rên rỉ.

Nếu không phải trong người đang chảy dòng máu của ông ta thì có lẽ An Nhiên đã đoạn tuyệt mối quan hệ cha con thật rồi.

Một người đàn ông trung niên tóc vàng nhìn An Nhiên từ đầu tới chân, nhất là mông cô.

“Thằng già, thế mà mày không nói, con gái mày đẹp thật đấy!”

An Nhiên lập tức đứng dậy: “Bố tôi nợ ông bao nhiêu tiền?”

“Ba triệu tệ!”, người đàn ông tóc vàng cười lạnh lùng.

Cô hét lên: “Ba triệu tệ! Ông…”

An Quốc Giang lập tức phất tay: “Làm gì có, bố không thể nào thua nhiều như vậy được!”

“Đúng là ông ta không hề thua tới ba triệu tệ, nhưng ông ta tìm bọn tôi vay năm trăm nghìn, tiền lãi hiện tại lên ba triệu rồi, cô muốn trả tiền mặt hay là quẹt thẻ?”, một người đàn ông trung niên có sẹo trên mặt cười đểu.

Đối với An Nhiên thì năm trăm nghìn hay ba triệu đều giống nhau vì cô không thể trả được!

“Trong…trong thẻ của tôi chỉ có hai mươi nghìn, trên người có chút đồ trang sức, cộng vào cũng được ba mươi nghìn, các người lấy trước đi…”, An Nhiên vội vàng đưa thẻ ngân hàng và đồ trang sức ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.