"Thực ra rất đơn giản. Đám người hiện giờ của nhà họ Trần sau này không gây chuyện đã phải tạ ơn trời đất rồi, còn trông mong họ làm rạng rỡ cho gia tộc nỗi gì? Vậy nên em muốn bồi dưỡng một hạt giống trả lại cho nhà họ Trần để báo đáp ông ngoại bao năm nay đã chăm sóc cho em! Thiên tài của cả một tỉnh và thiên tài của một quốc gia nếu như sinh được một đứa con được giáo dục đàng hoàng, sau này tiền đồ vô cùng rộng mở!”, Mạc Phong dang hai tay mỉm cười nói.
Đây là lý do tại sao Mục Thu Nghi lại phản ứng mạnh mẽ khi nghe Mạc Phong nói rằng đứa con đầu lòng sau này có thể mang họ Trần.
Trong thế hệ trẻ của nhà họ Trần, về cơ bản họ đã bỏ học trước khi học hết cấp ba, suốt ngày chơi bời nhàn rỗi, vô công rồi nghề. Cô thực sự sợ rằng sau này sẽ ứng với lời người xưa vẫn nói là ‘giàu không quá ba đời’!
Mặc dù cô không phải là họ Trần, nhưng cô cũng không muốn thấy gia đình họ Trần cứ tiếp tục sa sút như vậy.
Với chỉ số IQ của cô và người đã từng là thần đồng nhí được quốc gia công nhận là Mạc Phong, nếu hai người có một đứa con, chắc chắn trong tương lai họ sẽ gánh vác được gánh nặng cho gia tộc họ Trần!
Mục Thu Nghi không ngờ Mạc Phong lại có thể nhìn ra nội tâm của mình: “Có phải tôi rất ích kỷ không?”
"Đâu có, anh lại cảm thấy em rất có hiếu đó. Hay là như thế này đi, sau này sinh con, để một đứa mang họ Trần, một đứa họ Mục, còn lại để họ Mạc hết! Việc không thể trì hoãn được, hay là đêm nay giải quyết luôn chuyện này đi, ngày mai là có thu hoạch liền. Dựa vào gen khỏe mạnh của anh, làm liền tù tì phát một chắc chắn em sẽ đẻ tám đứa, mười đứa cũng không thành vấn đề đâu!”, Mạc Phong vỗ ngực cười đểu.
Mục Thu Nghi vung nắm đấm nhỏ nhắn của mình và đánh Mạc Phong. Thay vì nói là đánh anh, chi bằng nói là đánh yêu thì đúng hơn!
Sinh tám mười đứa con, tưởng tượng ra cảnh một đám con nít vây quanh gọi bố, chưa kể đã thấy ấm lòng biết bao.
Nhưng Mạc Phong chỉ là nghĩ vậy thôi, không phải vì anh sợ Mục Thu Nghi sẽ không đồng ý, mà vì anh còn rất nhiều việc phải làm...
Lúc này tại Đại học Sư phạm Giang Hải.
Giang Tiểu Hải tiếp tục đi đi lại lại ở cửa với bông hồng trên tay.
Lúc này, một cô gái ăn mặc diêm dúa bước ra khỏi trường, cô ta trang điểm đậm, hơn nữa còn ăn mặc rất hở hang, về cơ bản, chỉ cần nhìn thoáng qua ngực là có thể thấy hết bên trong có gì.
Nhìn thì cũng có vẻ xinh nhưng trang điểm đậm như vậy nên có cảm giác hơi mất tự nhiên.
"Thanh Tuyết, cuối cùng em cũng ra ngoài rồi, hoa tặng em này! Thật ra em không cần cố ý trang điểm khi ra ngoài gặp anh đâu, bởi vì em vốn đã rất xinh rồi!”, Giang Tiểu Hải từ trong bóng tối nhảy ra cười và nói.
Cô gái tên là Lý Thanh Tuyết, lúc trước cô ta bị mấy tên côn đồ làm phiền, sau đó chúng đã bị Giang Tiểu Hải đánh đuổi, thế là lân la quen nhau.
Lý Thanh Tuyết cũng bị Giang Tiểu Hải đột nhiên nhảy ra ngoài dọa cho thót cả tim: "Sao anh lại ở đây?”
"Không phải anh đã gửi tin nhắn cho em rồi sao? Anh bảo là sẽ đợi em ở dưới, lẽ nào em xuống đây không phải vì anh…”, giọng nói của Giang Tiểu Hải càng ngày càng nhỏ, trong lòng cũng càng ngày càng thấp thỏm.
Cô ta liếc nhìn bông hoa hồng trên tay Giang Tiểu Hải và mỉm cười: “Anh tìm được việc chưa?”
"Tìm được rồi! Sau này anh sẽ lấy tiền lương đưa em đi ăn đồ ăn ngon nhé!”, Giang Tiểu Hải nắm lấy tay cô ta và nói với vẻ đầy chiều chuộng.
Giống như phải nâng niu trên tay mà vẫn sợ vỡ, ngậm trong miệng lại sợ tan.
Nhưng Lý Thanh Tuyết lại kéo tay cậu ấy ra: “Làm việc gì?”
"Ở... làm bảo vệ…trong một công ty…”, lúc nói câu này, cậu ấy đã cúi đầu xuống.
Thực ra cậu ấy hoàn toàn có thể nói mình là kỹ sư công nghệ mạng của công ty. Nhưng với tính cách của Giang Tiểu Hải, cậu ấy thực sự không biết nói chuyện, là một chàng trai vô cùng thật thà, có gì nói đó.
"Bảo vệ?”, Lý Thanh Tuyết kêu lên: “Anh xem anh đi lính về lại chỉ có thể làm bảo vệ thôi, sau này lấy gì nuôi tôi!”
Dứt lời, cô ta đang định rời đi thì Giang Tiểu Hải vội bước tới nắm lấy cánh tay cô ta: "Thanh Tuyết, em cho anh thêm chút thời gian, sau này chắc chắn anh sẽ mua nhà mua xe. Thời gian này anh sẽ đổi công việc khác, sau này chắc chắn anh có thể nuôi được em. Em muốn đi làm thì đi làm, không muốn đi làm thì ở nhà giúp anh nội trợ!”
"Xin lỗi, tôi không muốn trở thành một người phụ nữ già nua sớm như vậy, càng không muốn sống cùng một người vừa nhìn đã biết chẳng có tương lai! Anh có biết giá nhà ở Giang Hải bây giờ bao nhiêu rồi không? Anh có biết tôi tốt nghiệp khó tìm việc thế nào không? Dựa vào anh ấy à, không dựa nổi…”, Lý Thanh Tuyết đẩy tay cậu ấy ra, cười cợt nhả nói.
Giang Tiểu Hải hơi ngẩn ra: “Ý…ý của em là gì?”
Lúc này.
Tít tít…
Một tiếng còi xe ô tô vang lên, cửa xe từ từ lăn xuống, một thanh niên ăn mặc rất thời trang trong bộ vest trắng đang ngồi trên ghế lái.
Nếu Mạc Phong ở đó nhất định có thể nhận ra, đây chính là Châu Phi trước kia bị anh chọc giận đến mức suýt nữa ói ra máu!
"Này? Em còn chần chừ gì nữa? Lên xe nhanh lên!”, anh ta chỉ vào Lý Thanh Tuyết trầm giọng nói, sau đó liếc nhìn Giang Tiểu Hải đang đứng bên cạnh: “Thằng ngốc nào thế này?”
Giang Tiểu Hải xắn tay áo, chuẩn bị xông lên trước: “Anh mắng ai ngốc đấy hả? Tôi là bạn trai của cô ấy, anh muốn đưa bạn gái tôi đi đâu?”
Cánh cửa mở ra.
Châu Phi xuống xe, anh ta mang một đôi giày da bóng loáng mát mẻ: "Mắng mày ngu ngốc đấy, có ý kiến gì à? Cô ta là người phụ nữ của mày sao?”
“Không sai!”, Giang Tiểu Hải ngẩng đầu tự tin nói.
Bốp…
Anh ta tát vào mặt Lý Thanh Tuyết một cái: "Nói cho cậu ta biết bây giờ cô là người phụ nữ của ai!”
Nhìn thấy người mình thích bị đánh, Giang Tiểu Hải chợt tức điên lên: “Mẹ cha đồ khốn kiếp! Tao còn không nỡ chạm vào cô ấy mà mày lại dám đánh cô ấy à?”
Lý Thanh Tuyết đứng chắn trước mặt Châu Phi: “Đủ rồi! Giang Tiểu Hải, anh có thể trưởng thành hơn chút được không? Chúng ta thực sự không hợp nhau đâu, hay là chia tay đi, bây giờ tôi và cậu Châu đang sống rất tốt, chúng ta đường ai nấy đi đi, đừng bao giờ liên hệ với nhau nữa!”
“Nhưng…anh ta đánh em!”, Giang Tiểu Hải nói với vẻ mặt không dám tin, rõ ràng cô ấy bị đánh nhưng vẫn bảo vệ tên này.
"Tôi tình nguyện! Còn nữa! Chuyện của tôi không cần anh lo! Anh ngoan ngoãn làm bảo vệ của anh đi, tôi còn có một tương lai tốt hơn!”
Nói xong, cô ta đẩy Giang Tiểu Hải ra, đi tới chỗ chiếc Wrangler đang đậu bên đường.
Châu Phi liếc cậu ấy và cười khẩy nói: "Mẹ kiếp, một tên bảo vệ mà đi nói chuyện yêu đương? Không có tiền thì yêu đương cái con khỉ! Người phụ nữ của mày, tao sẽ thay mày chơi, giúp mày khám phá!”
Chiếc