Rời khỏi ngoại thành, Mạc Phong không về nhà ngay mà tìm một nơi tĩnh lặng vắng người luyện công.
Đã lâu rồi anh không luyện tập.
Bây giờ rắc rối tới ngày một chồng chất. Chắc chắn sau này sẽ còn nhiều điều nguy hiểm hơn nữa. Nếu không nhanh chóng nâng cao thực lực thì chẳng biết còn có thể sống tới ngày nào chứ đừng nói là lật lại vụ án nhà họ Mạc!
Anh lái xe tới một khu rừng, rồi tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống.
Lần trước anh đã cảm nhận được uy lực của đá Tam Sinh bao hàm một nguồn sức mạnh to lớn. Nhưng làm thế nào mới có thể nâng cao được nguồn năng lượng đó?
Anh ngồi khoanh chân, cầm đá Tam Sinh trong tay.
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!
Muốn cảm ngộ thì phải dùng tâm từ từ lĩnh hội.
Tĩnh tâm, tĩnh trí lại.
Anh cảm giác gió xung quanh cũng trở nên nhỏ bé, thính lực bỗng trở nên siêu nhiên, và có thể cảm nhận được cả sự xao động của cây cỏ.
Đá Tam Sinh trong tay anh bỗng dao động.
Thậm chí nó còn hơi nóng, một luồng nhiệt chảy vào trong cơ thể anh.
“Mạnh quá! Mạnh quá…”
Anh nhắm mắt, hô lên.
Một luồng khí khiến đám lá khô dưới đất bay lên.
Xuất chưởng!
Giáng đao!
Giữa bầu trời rợp lá, anh thi triển đao pháp lưu loát.
Một đao xuất ra, chém ngang không gian.
Luồng khí đi theo khiến đám lá khô bị chém mất một lớp.
Anh cảm thấy gần đây công lực của mình được nâng lên không ít.
Một chưởng xuất ra có thể khiến mặt đất rung chuyển. Trước đây, đó là điều anh không dám nghĩ tới.
Anh từng nghĩ đã đạt tới đỉnh cao của võ học, thật không ngờ đó mới chỉ là sự bắt đầu!
Người ưu tú hơn anh vẫn đang nỗ lực không ngừng, người giết cha anh cũng đang cố gắng. Tình địch của anh càng đang quyết tâm hơn. Vì vậy, anh cần phải tiến bộ hơn đám người đó!
Chạng vạng.
Tống Thi Vũ gửi định vị cho Mạc Phong, cũng chính là nơi họ đang hát karaoke.
Sau khi luyện tập một chút, Mạc Phong liền lái xe vào thành phố.
Đợi khi anh tới nơi thì mấy người Tống Thi Vũ đã tới phòng đặt trước.
Tại câu lạc bộ Thời Thanh Xuân.
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn biển hiệu. Tất cả đều mới tinh, đến cả sàn nhà vẫn còn nhiều mảnh đá vụn cắt ra chưa dọn sạch.
Có lẽ nơi này mới khai trương hai ngày nay nhưng trang trí cũng khá ổn, được xếp vào top hàng quán của Giang Hải.
Quán mới khai trương mà mấy cô gái này cũng tìm được. Đúng là lợi hại!
Tới phòng được nhắn trước. Anh đẩy cửa, bên trong là tiếng hát ầm ĩ.
Đây nào phải đang hát, còn không bằng đang gọi hồn ấy chứ!
Gọi hồn có khi còn hay hơn họ hát.
Nghe kỹ thì người đang hát chính là Mục Thu Nghi.
Mạc Phong cảm thấy cạn lời. Khuôn mặt như thiên thần, giọng hát như ác ma. Thượng đế khi tạo ra cô có phải là bị nhầm lẫn không?
Bình thường giọng nói của Mục Thu Nghi rất hay, sao hát lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy?
Điều đó khiến anh cảm thấy không dám tin, người còn lại cầm míc chính là Tống Thi Vũ.
Cô gái này còn hát đúng nhịp. Ít nhất cũng nhận thấy là người thường tới KTV, có thể kiểm soát được giọng hát của mình.
Phụt…
Mạc Phong đứng ngoài cửa không khỏi bật cười.
Ba cô gái nghe thấy bèn đồng loạt quay đầu lại.
Nhất là Mục Thu Nghi, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ tới tận mang tai.
“Anh đang cười bọn tôi hát dở phải không?”, cô trừng mắt hung hăng với vẻ giận dỗi.
Mạc Phong bước vào, đóng cửa lại rồi vội vàng khua tay: “Anh nào dám, giọng hát kinh thiên động địa của em khiến mấy anh bạn nhỏ dưới lầu suýt nữa bị trụy tim đấy!”
“Anh là đồ khốn!”, Mục Thu Nghi đập micro về phía anh.
“Có giỏi thì anh hát đi, nếu hôm nay anh mà hát dở thì phải trả tiền!”
Nhìn trên bàn toàn là đồ ăn, có tôm hùm, bào ngư, còn cả vi cá!
Đây là KTV hay là nhà hàng vậy, mẹ kiếp!
Nhà hàng cũng không thể ngờ có ngày lại phải cạnh tranh với KTV. Vì vậy có đôi khi kẻ giết chết mình không phải là người trong cùng ngành mà là người ở ngành khác.
Mạc Phong cầm míc, nhún vai khẽ cười: “Bàn thức ăn với căn phòng này bao nhiêu tiền?”
“Tầm mười nghìn tệ, riêng đồ ăn, đồ nhậu, đã hơn sáu nghìn rồi, nói thật là khá ngon đấy!”, Mục Thu Nghi cười hềnh hệch.
Đây là kiểu chi tiêu gì vậy. Bình thường đi hát chỉ cần tám trăm tệ là đã giải quyết xong vấn đề. Mẹ kiếp, đây ngốn tới cả mười nghìn tệ.
Dù Mạc Phong không bận tâm tới tiền thì cũng không tiêu đến như vậy.
Vì dù gì từ nhỏ anh đã trải qua cuộc sống khó khăn, những ngày tháng đói rét cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc thật sự rất khổ sở.
Thủa nhỏ ở Giang Hải, vào trời đông ngày tháng chạp, Mạc Phong vẫn còn phải đi một đôi dép lê chạy khắp đường.
Người chú câm chăm sóc anh cũng không có sức khỏe, không thể ra ngoài đi làm, còn kẻ thù thì lùng sục khắp nơi tìm kiếm người còn sót lại của nhà họ Mạc.
Khi đó không chỉ có Mạc Phong chạy thoát, mà còn có một nhóm người nhà họ Mạc nữa. Nhưng giờ có còn họ trên đời hay không thì anh cũng không biết.
Những ngày tháng đó, chú câm lượm sắt vụn nuôi anh ăn học.
Anh nhớ có một lần anh muốn mua đồ mới, tầm ba mươi tệ, thế là chú câm hứa chỉ cần anh học hành chăm chỉ thì không cần lo lắng về tiền bạc. Kết quả là chú ấy đã đội nắng đội mưa ra ngoài đi lượm sắt vụn.
Mất đúng một tuần mới mùa được đồ mới cho Mạc Phong. Thế nhưng khi nhìn thấy chú câm vẫn đi chân đất giữa mùa đông thì Mạc Phong đã lén lút đưa món đồ đó tới cửa tiệm đổi lại tiền và mua cho chú câm một đôi giày.
Từ đó trở đi, anh không bao giờ đòi đồ mới nữa. Vì vậy trong mắt Mạc Phong dù có tiền hay không có thì cũng không được tiêu xài linh tinh.
Anh càng không bao giờ bỏ tiền ăn đồ sang chảnh, đó cũng là lý do anh thích ăn đồ ăn bên đường. Dù trong túi có một trăm triệu thì khi chỉ có một mình ở bên ngoài, anh cũng vẫn ăn đồ ăn bên đường, chỉ vì một lý do duy nhất: rẻ!