Người ta đi xe Bentley, cậu có gì nào?
Tôi đẹp trai á! Những công tử nhà giàu kia có quyền có thế!
Nhưng tôi đẹp trai mà!
Cậu...! Hai người bảo vệ kia tức đến nỗi không thốt nên lời nữa, người bảo vệ râu rậm xua xua tay nói: Bớt bớt lại dùm! Cậu đẹp trai có mài ra mà ăn được không? Đẹp trai có chinh phục được cô Bạch không? Có biết bao công tử nhà giàu đẹp trai hơn cậu n lần mà cũng có được gặp cô ấy đâu! Mau đi đi, đừng ở đây gây rối nữa!
Mạc Phong cũng hết cách nên đành lấy điện thoại ra gọi cho Long Hưng Điền. Vốn dĩ anh có số điện thoại cá nhân của Bạch Như Nguyệt, nhưng không biết trong lúc đánh nhau ở vùng duyên hải đã làm mất ở đâu rồi.
Đầu bên kia đã nhấc máy, Mạc Phong lập tức cười nói: Chú Long, cô Bạch có đó không? Tôi cần tìm cô ấy có chút việc, nhưng đến cửa thì bị chặn lại. Được, tôi đợi chú!
Hứ! Làm màu gì chứ, lại còn gọi điện thoại cho người thân? Nói cho cậu biết, bất kể hôm nay ai tới thì không có thẻ ra vào cũng không được vào!, người bảo vệ râu thưa đột nhiên rút từ thắt lưng ra một cây dùi cui rồi giận dữ nói.
Cộp cộp cộp!
Từ phía không xa bỗng có tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất.
Tiểu Bạch, cuối cùng cô cũng xuống. Tôi đã phải ở đây giải thích cả nửa tiếng đồng hồ rồi!, Mạc Phong nhìn cô gái từ xa đi tới, gọi với vẻ thân mật.
Nhưng hai người bảo vệ kia vẫn chưa biết tới sự xuất hiện của cô gái đằng sau, thậm chí người bảo vệ râu rậm còn nhại lại: Tiểu Bạch? Tiếp tục diễn tôi xem nào!
Mạc Phong cạn lời, với EQ của hai người này chắc cả đời này chỉ làm bảo vệ được mà thôi!
Mạc Phong đưa tay ra khẽ xoa đầu Bạch Như Nguyệt, cười với vẻ xấu xa: “Thêm một chữ ‘Tiểu’ vào trước tên mà cô không cảm thấy gần gũi hơn sao? Lẽ nào cô muốn tôi gọi cô là Lão Bạch?”
“Cậu chết đi!”, Bạch Như Nguyệt đạp chân nhưng anh lanh lẹ né được.
Hai vệ sĩ cùng Long Hưng Điền đứng bên cạnh trợn mắt há miệng giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy Bạch Như Nguyệt trêu đùa thoải mái với một người đàn ông khác như vậy, thậm chí bị người ta xoa đầu cũng không hề tức giận.
“Được rồi, chúng ta lên trên đi!’, Mạc Phong cười khổ khẩn cầu.
Nói xong Bạch Như Nguyệt chủ động khoác cánh tay anh và gật đầu: “Được!”