Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 117: Chương 117: Gọi là ông chủ Mạc




Thật ra trên đời này chẳng có gì là bí mật, chỉ là trước nay Mạc Phong chỉ đánh nhau với các tổ chức đứng đầu bên châu Âu, những tổ chức đứng sau một chút thì chỉ nghe phong phanh cái danh “Minh Vương” chứ chưa từng được thấy người thật.

Thoáng chốc, một con dao găm lạnh lẽo kề ngay cổ Hoàng Tiểu Long. “Thế mày có bán đứng tạo không?”, Mạc Phong khẽ cứa con dao, cổ của hắn lập tức rướm máu.

Hoàng Tiểu Long sợ hãi, hai chân run cầm cập, vội vã cầu xin: “Em đâu dám, cho em thêm mười lá gan, em cũng không dám bản đứng anh!”

Bich…

Mạc Phong đá vào bụng dưới của Hoàng Tiểu Long, hắn bay vút ra tông vào tường: “Sửa lại con đường này ngay cho tao, trong vòng một ngày mà tao không thấy con đường này trở về nguyên trạng thì mày chết chắc, rõ chưa?” “Rõ rồi ạ, rõ rồi ạ!”, Hoàng Tiểu Long cuống quýt gật đầu.

Hắn dám không đồng ý à? Chàng trai trước mặt này giết mình còn dễ hơn giết con kiến nữa.

Dưới lầu.

Tần Lam đã uống mấy ly trà rồi mà vẫn chưa thấy Mạc Phong xuống. “Không được, mình phải lên trên xem thử, e rằng tên đó sẽ chịu thiệt mất!”, cô ấy đứng dậy đi luôn nhưng tới đầu cầu thang lại bị người đàn ông trung niên để râu quai nón can lai. “Xin lỗi nhé cô cảnh sát, cô không thể lên trên, anh Long đã dặn là không cho ai lên lầu rồi. Bọn tôi cũng chỉ làm theo lệnh, cô đừng làm khó chúng tôi.”

Tần Lam giậm chân, đi qua đi lại trong đại sảnh, rõ ràng đang rất sốt ruột.

Nhưng đúng lúc này, trên tầng vọng ra tiếng mở cửa.

Sau đó là hai bóng người lờ mờ xuất hiện ở đầu cầu thang. “Anh Long, anh Mạc!”, người đàn ông trung niên để râu quai nón cung kính chào.

Nhưng một giây sau.

Bop…

Hoàng Tiểu Long trở tay giảng một cái tát: “Mẹ kiếp thứ chó! Mày là cái thá gì mà dám gọi anh ấy là anh? Gọi ông chủ Mạc, anh ấy là chủ của mày!” “Rõ ông chủ Mạc…

Mạc Phong không khỏi híp mắt lại, gã này đúng là biết nịnh hót. Nhưng một thân một mình trở về Giang Hải lại có thể chiếm lĩnh được một vùng địa bàn, tuyệt đối không phải là phường chỉ biết nịnh hót.

Từ lúc bắt đầu đi lính, anh đã tự dặn bản thân không được tin bất kỳ ai, đặc biệt là những kẻ dẻo miệng! Vì bọn họ giống như một con dao, không biết lúc nào sẽ đâm sau lưng mình.

Nếu bạn dùng tốt thì con dao này sẽ giết người thay bạn, nhưng nếu không dùng tốt thì sẽ làm tổn thương chính mình.

Trước mắt, Mạc Phong thấy Hoàng Tiểu Long vẫn còn giá trị lợi dụng. Thứ gã này tinh thông nhất chính là tin tức, tinh thông mọi việc, truyền nhận thông tin, nói chung là biết tất tần tật “Được rồi, đừng có dẻo mồm với tao, sau này tất cả đều gọi là anh Mạc!”, Mạc Phong chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nhìn hắn.

Tần Lam đứng bên cạnh thấy hơi ngơ ngác.

Một giây trước, cô ấy còn lo tên này gặp nguy hiểm, thế mà bây giờ tình tiết cua quá gắt.

Trên đường phố.

Sau khi Tần Lam đi, gã tóc vàng kia càng thấy không phục, vẫn đang quấy rầy ông chủ kia. “Mẹ kiếp, tiền nãy tao đưa mà mày cũng dám lấy thật à? Ông đây ăn của mày chính là nể mặt mày đấy!”, gã tóc vàng kia tiện tay tát cho ông chủ kia một cái, tức giận quát.

Rồi giật lấy tiền trong tay ông ta.

Ông chủ đó bưng mặt, ấm ức nói: “Anh Hoa, tôi… tôi chỉ làm ăn nhỏ, vốn dĩ bây giờ khách tới ăn cũng không nhiều, ngày nào các anh cũng tới ăn chùa, tôi thật sự không thể trụ nổi… “Không trụ nổi thì biến đi cho tao! Trả ngay ba nghìn tiền bảo kê đây, không thì ngày mai mày đừng hòng mở tiệm!”

Cách đó không xa, Tần Lam nhìn đám người kia vẫn đứng nguyên ở đó, không khỏi căm giận mắng: “Khốn kiếp! Đám người này quá thể đáng, xem ra vừa nãy hẳn vẫn chưa no đòn!”

Nhưng lúc cô ấy chuẩn bị tới đó, Mạc Phong kéo cánh tay cô ấy lại, khẽ cười: “Ở đây không cần cô phải ra tay!”

Anh quay đầu nhìn Hoàng Tiểu Long rồi cười lạnh: “Hiểu chưa?” “Hiểu rồi a!”

Hoàng Tiểu Long cười nịnh, rồi phất tay, hai mươi tay đấm điêu luyện ngay lập tức xuất hiện sau lưng hắn.

Điều này khiến Mạc Phong khá bất ngờ.

Ôi chao, cũng khá đấy!

Cũng không biết ai hét lên: “Anh Long tới rồi!”

Tất cả mọi người lập tức yên lặng lại.

Gã tóc vàng kia lại càng đắc ý: “Mày thảm rồi, anh Long tới thì không phải là ba nghìn nữa đâu, chuẩn bị ba mươi nghìn đi!” “Chuyện gì thế?”, Hoàng Tiểu Long bực bội quát. “Anh Long, em đang thu phí bảo kê, tên này lại nói với cảnh sát là em ức hiếp nó, bây giờ em…”

Bich…

Còn chưa nói hết câu, gã thanh niên tóc vàng kia đã lùi lại mấy mét, tông vào một cái cây phía sau.

Mạc Phong đứng phía sau nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhíu mày. “Muay Thái?”

Quyền vừa nãy Hoàng Tiểu Long đánh chính là chiều kinh điển nhất trong Muay Thái, Du Long Xuất Hải

Khi đấu giáp lá cà, chiêu này có thể phát huy uy lực cực lớn, anh nhớ lúc mới quen tên này, hắn không hề biết võ công!

Phải luyện võ tầm mười năm trở lên mới có thể đánh bay người khác chỉ bằng một quyền. Thế có nghĩa là tên này vẫn luôn che giấu thực lực của mình!

Ngoài mặt tỏ ra ôn hòa, nhát gan sợ rắc rối, nhưng bên trong lại che giấu bí mật người khác không biết.

Bây giờ Mạc Phong cũng chỉ xem hẳn như mồi câu, xem có thể câu được con cá lớn sau lưng hắn hay không!

Gã tóc vàng kia bị đánh nằm bò dưới đất không dậy nổi. Trước đó Mạc Phong đánh người nhưng vẫn tránh những chỗ hiểm, cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, mười ngày nửa tháng là có thể khỏe lại.

Nhưng vừa nãy Hoàng Tiểu Long đã dùng toàn lực, e rằng đã đánh tới tá tràng của gã kia, nếu dùng lực quá mạnh có thể khiến người ta chết ngay tại chỗ. “Anh Long, em…”

Hoàng Tiểu Long lại vung quyền ra: “Thứ ăn hại, danh tiếng của anh em trên con đường này bị mày hủy hoại hết rồi! Mẹ kiếp, đều là người của mình mà mày thu phí bảo kê gì chứ?”

Diễn

Chắc chắn là hắn đang diễn!

Diễn cho Mạc Phong và Tần Lam xem.

Chớp mắt đã tẩy trắng sạch sẽ cho bản thân, đổ hết tội lỗi cho đàn em. “Nhưng mà chính anh Long…”, gã thanh niên tóc vàng bị đánh mà không hiểu vì sao mình bị đánh.

Hoàng Tiểu Long nghe đến đây thì lập tức chuẩn bị tung nằm đấm: “Mày cứng mồm hả! Tao đã nói là những kẻ không tuân thủ quy tắc đều phải chết!”

Mặt gã thanh niên kia chợt tái nhợt, lập tức giơ tay ôm đầu.

Nhưng cuối cùng Hoàng Tiểu Long vẫn không thể đánh gã thanh niên được.

Mạc Phong đã nắm chặt lấy cổ tay Hoàng Tiểu Long, hừ lạnh: “Được rồi, mấy cái trò mèo này định qua mặt ai thế?” “Đều do em quản lý không nghiêm, để ông chủ Mạc chế cười rồi, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa đâu ạ!”, Hoàng Tiểu Long cười rồi cúi đầu nói. Sau đó hắn đá gã thanh niên kia một cái: “Còn không mau cảm ơn ông chủ Phong đi, không thì tao phế mày ngay đấy, con mẹ mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.