**********
Bây giờ nghĩ lại thì anh đã biết tại sao ông ta sau khi sử dụng kim hành mộc lại sử dụng kim hành thủy. Dám chắc là ông ta chỉ biết cách sử dụng của hai bộ kim này.
“Tới giúp tôi đỡ cô ấy dậy!”, Mạc Phong quay đầu nói với Bạch Doanh và Diệp Đông Lâm.
Ông cụ Diệp lên tiếng ngăn cản: “Cậu làm gì vậy?”
“Cứu người!”
“Cậu sao?”
“…”
Lúc này Diệp Đông Lâm ngẩng đầu lên nhìn ông cụ với vẻ khẩn cầu: “Ông nội, dù sao tình hình hiện tại của em cũng đã càng lúc càng xấu rồi, hay là để anh ta thử xem!”
Cô là người thông minh!
Nhìn là biết Mạc Phong rất thận trọng, nếu không không thể nào cả hai lần đều nói chính xác cách châm cứu của Hoa Phong có vấn đề.
Nếu ngay từ đầu để anh ra tay thì có khi sẽ không xảy ra một loạt vấn đề ở phía sau.
Hoa Phong tiến hành châm cứu hai lần đều bị Mạc Phong chỉ ra đúng vấn đề, điều đó không thể là sự trùng hợp được!
Ông cụ chau mày, nhìn Diệp Đông Thanh nằm trên giường bệnh. Đã hai lần châm cứu thất bại, cơ thể bị tiêu hao nhiều, nếu lần thứ ba cũng thất bại thì thận khí sẽ tiêu hao tới mức không còn gì nữa.
“Vậy...người anh em, trông cậy cả vào cậu rồi!”, ông cụ Diệp nói với ánh mắt đầy hi vọng.
Mạc Phong gật đầu ừm một tiếng: “Tất cả mọi người tránh xa ba mét, tôi sợ lát nữa hàn khí sẽ khiến mọi người bị tổn thương!”
“Lùi lại!”, Diệp Đông Lâm khẽ hô lên.
Quản gia trong nhà, cả người làm cũng đều trốn vào góc. Bạch Doanh cũng lùi lại vài bước, Hoa Phong chỉ biết cúi đầu, xấu hổ trốn ở một chỗ.
Trước đó ông ta vỗ ngực tự xưng vạn lần bất bại, thế nhưng qua hai lần châm cứu nhầm lẫn, đã khiến bệnh tình của cô Diệp nặng thêm. Giờ ông ta thật chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Cơ thể của phụ nữ vốn âm thịnh dương suy, cộng thêm việc Diệp Đông Thanh ngâm tắm bằng dược liệu thường xuyên mà trong đó có rất nhiều dược liệu có tính âm cao nên càng khiến hàn khí tích tụ nhiều hơn trong cơ thể.
Vậy mà Hoa Phong còn cứ nằng nặc dùng kim hành thủy, thật đúng là thêm dầu vào lửa.
“Đỡ như này có đúng không?”, Diệp Đông Lâm quay qua hỏi Mạc Phong.
Anh ra hiệu muốn Diệp Đông Thanh hướng lưng về phía mình, nếu không thì châm cứu thế nào?
Vụt.
Một cây kim bạc phóng ra, đâm vào huyệt Thiên Huyền sau đầu cô.
“Đây là…Rồng ngẩng đầu! Côn Lôn châm pháp sao?”, Hoa Phong đứng bật dậy.
Ông cụ Diệp quay qua hỏi: “Côn Lôn châm pháp và ngũ hành châm pháp, cái nào lợi hại hơn?”
“Không thể so sánh được, châm pháp này là do Thần Nông tạo ra, đã thất lạc hàng nghìn năm rồi, sao lại xuất hiện từ một cậu nhóc được chứ!”
“…”
Trong sách cổ có ghi chép, kim đầu tiên trong Côn Lôn châm pháp sẽ châm vào huyệt Thiên Huyền.
Nếu đây đúng là Côn Lôn châm pháp thì Bách Qủy châm pháp – châm pháp đang xếp số một trong mười châm pháp lớn nhất sẽ còn phải lùi xuống nữa trong bảng xếp hạng.
Mạc Phong sắp xếp lại kim bạc, châm thêm hai kim bên dưới huyệt Thiên Huyền vào vị trí huyệt Thiên Nguyên và huyệt Không Phương.
Lúc này ba cây kim giống như cây rêu không ngừng nghiêng ngả.
“Phượng Hoàng tam điểm đầu! Đúng là Côn Lông thần châm rồi!”, Hoa Phong kích động hô lên.
Thật không ngờ khi còn sống có thể chứng kiến tận mắt châm pháp trong truyền thuyết này, không ít các bác sĩ khổ sở tìm kiếm nhưng không tìm được, vậy mà Côn Lôn thần châm lại xuất hiện trên người cậu thanh niên này.
Mạc Phong không chỉ phải khống chế mức độ nông sâu của từng cây kim mà còn tiến hành xoa bóp các huyệt vi.
Anh cửa tay mình, nhỏ máu của mình xuống tấm lưng trắng nõn không tỳ vết của Diệp Đông Thanh.
Đương nhiên không phải chỗ nào cũng nhỏ. Do bên trong cơ thể cô ấy có quá nhiều khí âm nên thường run rẩy sợ lạnh. Vậy thì chỉ có rót dương khí vào bên trong mới có thể khiến âm dương cân bằng.
Trong chốc lát, Mạc Phong đã đầm đìa mồ hôi, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Âm khí trong người cô ấy vẫn không ngừng hấp thụ dương khí trong người anh.