‘Chương 25: Huyệt sinh tử
Lúc này như một bản năng, Mục Thu Nghi quay đầu hỏi Mạc Phong: “Làm sao bây giờ? “Đạp ga!”, Mạc Phong lạnh lùng nói.
Tổng Thi Vũ ngồi bên cạnh sắp bật khóc, chiếc xe to như vậy chắn ngay giữa đường, không những không thẳng lại mà còn chạy nhanh hơn nữa!
Hai người này muốn về chầu ông bà hả?
Hai người đầu thai làm vợ chồng sống chết có nhau, mình thân là kỳ đà cản mũi, chẳng lẽ chết vẫn là kỳ đà?
Không biết tại sao lúc này, Mục Thu Nghi không hề nghi ngờ Mạc Phong. Cô rồ xe lên, giẫm chân ga bay vọt về phía trước.
Trong chiếc xe van đa dụng.
Tài xế đeo kính râm thấy chiếc Benz không những không ngừng mà còn tăng tốc.
“Fuck! Bị điên à?”
Gã trung niên đang ở thế bị động nên đành phải giảm chân ga chạy lên phía trước vài chục mét, đúng lúc sượt ngang nghe của Mục Thu Nghi.
Nếu nói Mục Thu Nghi không sợ là giả, tay cô siết chặt lấy vô lăng.
“Không… Không đụng trúng…, Tống Thi Vũ kêu lên, vui mừng khôn xiết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phải thừa nhận rằng khoảnh khắc ban nãy quá nguy hiểm. Nếu như chậm một giây thì tông vào nhau rồi.
“Nguy hiểm quá đi, nhưng tại sao anh lại biết họ sẽ né?Anh có năng lực đoán trước tương lai à?”, Mục Thu Nghi quay đầu nhìn Mạc Phong, đôi mắt xinh đẹp vừa khó hiểu vừa tò mò.
“Ha ha, vợ ơi anh biết em rất sùng bái anh rồi. Có phải em đang xúc động đến mức muốn lấy thân báo đáp không? Nhưng mà kế bên đang có người, mình nên tém tém lại chút thì hơn!”, bầu không khí đang căng thẳng nhưng Mạc Phong vẫn bật cười ha hả.
Mục Thu Nghi bừng tỉnh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đỏ bừng lên.
Cô thừa nhận trong khoảnh khắc ban nãy, cô thật lòng nể phục Mạc Phong nhưng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.
Quan trọng là anh chẳng biết xấu hổ, nói thẳng ra nữa
Không biết sao anh lại tự tin thế nữa! “Dừng xe!”
Mục Thu Nghi giẫm thắng xe, bởi vì thắng gấp nên mọi người bổ nhào về phía trước, đập vào kính chắn gió.
“Anh lại định làm gì nữa?”, Tống Thi Vũ khẽ quát. Nếu không phải đang ở nơi khỉ họ cò gáy thì cô ấy đã xuống xe bỏ về lâu rồi.
Mạc Phong mở cửa xuống xe một mình.
“Hai người im lặng đợi trong xe, anh đi gặp bọn họ. Nói không chừng có thể hỏi được gì đó”.
Tống Thi Vũ khịt mũi xem thường nói: “Người ta đông lầm đó, làm gì hỏi được. Tôi thấy đám người này ai cũng kín miệng hết. Anh nghĩ anh có thể hỏi dễ dàng vậy hả?”
“Cũng phải xem ai là người đi hỏi!”, Mạc Phong nói xong cười nhạt. chứ.
Người trên hai chiếc Audi và xe van đa dụng đều bước xuống, năm người đàn ông cao to vạm vỡ cầm ống thép, mã tẩu, có người còn cầm chích điện.
“Mẹ nó, thắng nào nói trong xe chỉ có hai đứa con gái? Thằng nhóc này là ai đây?”, tên đầu trọc bực tức hỏi.
Mạc Phong lắc cổ kêu rơm rớp: “Người sẽ giết chúng mày!”
“Vãi, mày mạnh miệng thật đấy. Cậu em, mày xử lý thằng này trước đi rồi bắt hai con ả kia sau”.
Năm người chia ra tấn công, tấn công vừa nhanh vừa mạnh.
Đánh nhau là loại hình vận động Mạc Phong thích nhất, một thời gian dài không đánh nhau là anh sẽ ỉu xìu như bị bệnh.
Bụp…
Cú đấm này thể hiện sự kiêu ngạo, ngang ngược và tùy hứng không thể diễn tả thành lời.
Có người bị đạp văng lên thân cây xa xa cách đó hàng chục mét.
“Còn ai vào đây nữa?”, Mạc Phong giẫm chân lên một tảng đá, cười quỷ dị
Ngông cuồng! Bá đạo khinh thường cả thiên hạ!
Vài gã đô con lại vọt đến.
Đòn nào đòn nấy cực kỳ mạnh mẽ.
Đám người giây trước còn hùng hổ, giây sau đã bay lên không trung.
Rầm…
“Ba giây sáu khắc, haiz! Già rồi!”, Mạc Phong lấy đồng hồ quả quýt trong ngực ra, lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Trong chiếc Benz đang đậu phía xa, Mục Thu Nghi và Tổng Thi Vũ há hốc miệng.
“Thi Vũ, cậu đánh mình thử xem mình có đang nhìn lầm không vậy?”, Mục Thu Nghi vội vã dụi mắt: “Mới xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Thi Vũ kinh ngạc nói không thành lời, trong chớp mắt mà đám người đó đã nằm rạp dưới đất.
Người ta có câu hai đánh một không chột cũng què, bây giờ có năm người mà sao chẳng ai đủ sức để phản kháng lại vậy? “Nói, ai sai bọn mày đến đây?”, Mạc Phong giẫm lên ngực tên đầu trọc nhìn xuống hỏi.
“Cuối… Cuối cùng mày là ai? Tại sao cứ đối đầu với hội Hắc Long bọn tao hoài vậy?”, tên đầu trọc nhìn Mạc Phong, hoảng sợ hỏi.
Nghe xong, Mạc Phong cũng thấy tên đầu trọc này hơi quen quen.
Chẳng phải đây là đám người lần trước nhậu say rồi tới tìm Tô Nguyệt hay sao? “Ha ha, đúng là có duyên thật đấy ông chú! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”, Mạc Phong phẩy tay cười nói.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, một ngày mà gặp nhau đến hai lần.
Anh nên nói mình may mắn hay là xui xẻo đây?
Tên đầu trọc cũng cạn lời: “Cuối cùng mày muốn gì? Mày đi đường mày, tao đi đường tạo, nước sông không phạm nước giếng không được à?”
“Bây giờ mày quỳ dưới chân tạo ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tạo. Tại sao mày cử gây rắc rối cho công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã?”, giọng Mạc Phong rất nhẹ nhưng sát khí đầy rẫy làm linh hồn tên kia như run lên.
“Muốn tạo bán đứng người thuê tôi? Đừng mơ, dân giang hồ phải biết trọng nghĩa khí. Xem như hôm nay tao xui, muốn lóc da lóc thịt gì thì tùy mày”, tên đầu trọc cứng đầu nói.
Thấy gã kiên quyết như vậy, Mạc Phong cười nhạt: “Chưa bao giờ có ai rơi vào tay tao rồi mà còn cứng đầu quá ba giây, anh có muốn thử không?”
“Mày định làm gì?”
Gã vừa dứt lời, Mạc Phong đã nhấn vào bên hông gã.
“…”, tên đầu trọc hét lên đau đớn.
Tiếng hét vang vọng khắp khu rừng vắng vẻ làm mọi người sởn tóc gáy.
“Thằng oắt, muốn giết thì giết, chết vinh còn hơn sống nhục!”, tên đầu trọc cằn rằng cuộn mình quỳ dưới đất.
Trán đầy mồ hôi, dù mạnh miệng nhưng thật ra gã đã chịu thua từ lâu rồi.
Không biết tự lúc nào, một chiếc kim châm rất nhỏ và trong suốt xuất hiện trong tay Mạc Phong, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
“Ban nãy tao vừa đâm trúng huyệt sinh của mày, làm máu chảy ngược. Ba phút sau mày sẽ chết vì bệnh tim tái phát Bây giờ tao sẽ đâm thử huyệt tử. Nếu đâm cả vào huyệt sinh và huyệt tử, cùng lắm là năm giây sau mày sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Nếu mày kiên cường như vậy, tạo nghĩ chắc hẳn mày không sợ chết đâu nhỉ?”