Mạc Phong đi đến trước phòng 502, ngồi xổm xuống quan sát tay nắm cửa.
Anh vặn nhẹ tay nằm, cánh cửa kêu kít một tiếng rồi mở ra.
“Đại Nguyên, mày tới nhanh thế, giờ tao mới… Hả? Mày là ai? Ai bảo mày vào đây?”, gã thanh niên kia nói được một nửa thì quay người lại, trông thấy Mạc Phong, không khỏi quát lên kinh hãi.
Mạc Phong nhìn cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường, quần áo của cô ta đã bị cởi một nửa, ở tủ đầu giường vẫn còn ít bột màu trắng chưa dùng hết.
Mạc Phong giảm một chân lên cái ghế bên cạnh: “Bây giờ mày có hai lựa chọn, một là cút ngay, hai là tạo sẽ ném mày xuống dưới kia đấy!”
“Mẹ kiếp, mày dọa tao à? Mày biết anh tao là ai không? Anh ấy là…
Bốp…
Gã còn chưa dứt lời thì đã bị Mạc Phong tát, động tác của anh hết sức trôi chảy, không hề dài dòng.
“Đm, mày dám đánh tao á, mày biết anh tao..
Bốp…
“Anh tao…
Bop…
“Tao…”
Không cần tình cảm gì, anh cứ ngang ngược như thế đấy! “Đại ca đại ca, đừng đánh nữa! Em sai! Em thật sự sai, tại em sắp bị anh đánh cho điếc luôn rồi! Em sắp không nghe được gì nữa!”, gã thanh niên kia vội quỳ xuống đất, dập đầu xin lỗi.
Lần này Mạc Phong chậm rãi hạ tay xuống.
“Cứ thế này sớm có phải tốt không, lại thích tinh tướng trước mặt tao cơ đấy. Tao hỏi mày, mày đã làm gì cô ấy rồi?”, Mạc Phong giẫm lên ngực gã thanh niên, trầm giọng hỏi.
Cú giẫm này có vẻ không mạnh lắm, nhưng thật ra Mạc Phong đã dồn hết trọng tâm vào đùi mình.
Khiến gã thanh niên kia sắp ngạt thở đến nơi.
“Em cho cô ta uống thêm chút GGS, lát nữa cô ta sẽ tỉnh ạ”, gã thanh niên họ khan.
Mạc Phong giảm mạnh hơn: “Nói tiếng người đi! GGS gì?”
“Nước ngoan ngoãn ấy ạ…
“Mẹ kiếp!”
Mạc Phong không nhịn được mà chửi bậy, nước ngoan ngoãn là cách gọi thông tục trong dân gian.
Thật ra đây là một loại thuốc ức chế thần kinh, hơi giống thuốc mê, có thể khiến người ta mất ý thức trong thời gian ngắn.
Tác dụng phụ chính là người đó sẽ thấy rất đau đầu sau khi tỉnh táo, như thể vừa say rượu.
“Thằng mặt giặc này, mày biết chơi đấy nhỉ!”, Mạc Phong hừ lạnh, cười gắn.
Gã thanh niên kia lập tức phát hiện có gì đó sai sai.
Mãi đến khi Mạc Phong giơ chân lên.
“Đừng! Đừng…, gã thanh niên hét lên kinh hãi: “Á
Pặc!
Tiếng trứng nát vang lên.
Một tiếng hét thảm thiết xuyên thủng cả tòa nhà.
Có lẽ gã thanh niên kia đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, nằm co quắp dưới đất.
Mạc Phong bước đến, định bế cô gái kia đi.
Nhưng cô ta lại vô thức khoanh chặt tay, giữ rịt lấy quần áo còn sót lại trên người mình.
“Đừng… đừng chạm vào tôi. Đừng chạm vào tôi, cô ta thấp giọng lẩm bẩm.
Mặt cô ta vẫn ửng hồng, trông vô cùng quyến rũ.
“Đừng sợ, tôi là lính!”, Mạc Phong nói khẽ bên tại cô ta.
Chỉ một câu, tôi là lính.
Nhưng nhiều lúc có thể khiến người ta bất giác cảm thấy an toàn.
Quả nhiên cô ta từ từ buông tay ra, cơ bắp đang căng cứng cũng chậm rãi thả lỏng.
Chỉ nhờ vào câu nói, tôi là lính
Mạc Phong vào nhà vệ sinh, lấy hơn nửa cốc nước cho cô gái này uống.
Thật ra loại nước ngoan ngoãn này cũng tương tự thuốc mê, chỉ cần uống nước để làm loãng thuốc trong máu là sẽ từ từ tỉnh táo lại.
“Khát… Tôi vẫn muốn.”, cô gái thở hổn hển, nói đứt quãng.
Mạc Phong lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để rót một cốc nước đầy nữa.
Rốt cuộc cô gái kia cũng bình thường lại, đôi mắt đờ đẫn bắt đầu trở nên có thần thái.
Cô ta chậm rãi tỉnh táo hơn.
“Đủ rồi, cảm ơn anh… Mà anh lấy nước từ đầu thế?”, cô gái vỗ đầu, ngơ ngác hỏi.
Mạc Phong chỉ vào nhà vệ sinh bên cạnh: “Trong đó còn nhiều lắm, hay tôi lấy thêm cốc nữa cho cô nhé?”
“Qe…”
Cô gái kia lập tức lao vào nhà vệ sinh, ngồi xổm cạnh bồn cầu rồi nôn mửa.
Thật ra uống nước và nôn mửa chính là cách giải thuốc tốt nhất.
Sau khi nôn một lát, cô gái kia mới bình thường hẳn. Cô ta nhìn Mạc Phong, không khỏi vô cùng cảm kích.
“Vậy… giờ chúng ta phải làm gì?”, cô ta lau miệng rồi hỏi Mạc Phong.
Nói năng lưu loát như thế, xem ra đã gần như khỏe hẳn rôi.
Mạc Phong giang tay ra: “Đó là chuyện của cô, tôi tin cô biết rõ nên xử lý thế nào!”
Anh nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi!
Xong đời luôn, đi muộn mất rồi! “Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Mạc Phong chạy như bay ra ngoài. Cô gái nhìn theo bóng lưng anh, hô lên kinh ngạc: “Ở này? Tôi vẫn chưa biết tên anh? Bảo đáp anh kiểu gì thế?”
“Nếu có duyên thì sẽ gặp lại!”, một câu nói vọng lại, nghe tiếng thì có lẽ Mạc Phong đã chạy xuống tầng rồi.
Cô gái thở hắt ra rồi bấm số điện thoại: “A lô, tôi muốn báo cảnh sát
Lúc này, ở tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mặc dù Mạc Phong đã chạy như bay đến công ty nhưng vẫn bị muộn.
Khi sắp tới cửa, điện thoại trong túi anh bỗng đổ chuông.
Anh lấy ra xem, chẳng phải là điện thoại từ Mục Thu Nghi à? “Vợ, chào buổi sáng nhé!”, Mạc Phong cười hề hề.
Đầu dây bên kia đang tỏa ra hơi lạnh thấu xương, cho dù chỉ nghe điện thoại thì vẫn có thể cảm nhận được.
“Muộn bốn mươi phút, trừ năm trăm!”
“Hả? Năm trăm ư, đừng vợ ơi, anh là người chồng đẹp trai phóng khoáng, ai gặp cũng yêu của em đây mà!”
“Tút tút tút…
Người ở đầu dây bên kia cúp máy luôn.
Làm việc thiện nhưng vẫn bị trừ lương vì đi muộn, kết quả chẳng có gì thay đổi hết.
Mạc Phong đi đến bộ phận bảo vệ của công ty.
Anh vừa đẩy cửa vào, Vương Bưu đã cười hề hề bước lại gần: “Anh Mạc, có người tìm anh đấy!”
“Tim anh? Ai vậy?”, Mạc Phong uể oải quay đầu lại.
Khi thấy một người đàn ông đầu trọc bước ra khỏi đám người, Mạc Phong lập tức trợn tròn mắt, mẹ nó, chẳng phải đây chính là tên tối qua ư?
Khi đi ra ngoài, anh chỉ nói đại một câu, nếu sau này không biết làm gì thì đến đây làm bảo vệ, nào ngờ hôm nay tên này tới thật.
Hơn nữa gã còn được mặc đồng phục bảo vệ rồi cơ đấy.
“Anh Mạc, nghe mọi người kể về anh, em đúng là phục anh sát đất, anh nhận em làm đàn em luôn với! Em thật sự muốn đi theo anh!”, tên trọc quỳ bịch xuống đất, trên tay còn bưng một tách trà.
Đây chính là trà Đại Hồng Bào mà Mạc Phong lấy được ở chỗ Tô Nguyệt trước đó.
Mạc Phong ngửi hương trà, gật nhẹ đầu: “Trước kia chú từng học pha trà à?”
“Em học qua thôi, bêu xấu trước mặt anh Mạc rồi.”, tên trọc cười gượng.
Nếu cấp trên đã duyệt cho tên trọc làm bảo vệ, đương nhiên Mạc Phong cũng không đuổi người ta đi.